Trần Vũ cô hiểu lầm, liền giải thích:
“Không như . Tinh Vân tuy trực thuộc tập đoàn Hách, nhưng khi cô Ôn tiếp quản thì công ty chuyển sang tên cô , còn liên quan gì đến tập đoàn Hách nữa.”
Ôn Dĩ Đồng sững sờ.
Nói như , chẳng Hách Vũ Thành tặng cho cô cả một công ty ?!
“Vậy bây giờ…”
Cô còn xong, Trần Vũ cô hỏi gì:
“Hiện tại Tinh Vân tạm thời do ngài Tư quản lý, nhưng vẫn thuộc về cô. Cô thể bất cứ lúc nào.”
Trong lòng Ôn Dĩ Đồng như nổi lên sóng to gió lớn.
Trong thời gian mà cô vẫn luôn nghĩ chỉ là hôn mê do t.a.i n.ạ.n suốt hai năm, cô vẫn cho rằng công việc chính thức, chỉ là ở bên giúp Giang Dự Hành gây dựng sự nghiệp.
bây giờ chỉ tất cả đều rằng cô mất trí nhớ, mà ngay cả trong danh nghĩa của cô cũng còn một công ty.
Hồ sơ bệnh án thể làm giả, nhưng công ty thì ?
Khi chuyển sang tên cô chắc chắn ký hợp đồng, hợp đồng ngày chuyển nhượng, lừa cũng lừa .
Cô càng lúc càng cảm nhận rõ ràng, Giang Dự Hành che giấu quá nhiều chuyện.
Ý nghĩ gặp để hỏi rõ sự thật càng thêm mãnh liệt, cô chỉ thể đẩy nhanh kế hoạch của hơn nữa.
Trần Vũ dẫn cô tham quan xong, đưa cô tới nhà ăn của nhân viên.
Lúc đúng giờ trưa, trong nhà ăn ít . Thấy Ôn Dĩ Đồng, ai cũng lễ phép chào hỏi:
“Chào cô Ôn!”
Ôn Dĩ Đồng sang Trần Vũ:
“Tại bọn họ đều quen ?”
“Trước đây cô và tổng giám đốc Hách chuẩn kết hôn , trong công ty đương nhiên cô.”
Ôn Dĩ Đồng lời nào, chỉ cảm thấy trái tim ngừng trầm xuống.
Hách Vũ Thành… lẽ thật sự từng đối xử với cô .
Tham quan gần hết công ty, Trần Vũ mới đưa cô trở văn phòng của Hách Vũ Thành:
“Cô Ôn, cô đợi thêm một chút nữa, tổng giám đốc Hách chắc sắp họp xong .”
Ngồi chiếc sô-pha da thật trong văn phòng, luồng gió ấm từ điều hòa thổi khiến cơ thể cô trở nên ấm áp.
Cô tựa chiếc gối màu đen lưng, buồn ngủ.
Hách Vũ Thành họp xong về, liền thấy dáng vẻ cô ngủ sô-pha.
Tim chợt mềm xuống. Sau khi hồn, bước tới, đưa tay khẽ đẩy vai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-966-hach-vu-thanh-tang-co-ca-mot-cong-ty-sao.html.]
Ôn Dĩ Đồng mơ màng mở mắt , bắt gặp ánh mắt u tối của , run lên một cái, cơn buồn ngủ tỉnh hẳn lập tức tan biến còn.
Cô bật dậy khỏi sô-pha, chút lúng túng:
“Xin , cố ý ngủ quên.”
Dáng vẻ như làm sai chuyện của cô khiến những lời lạnh lùng vô tình còn kịp của Hách Vũ Thành cứ nghẹn trong cổ họng.
Anh bực bội dời ánh mắt , về ghế, nới lỏng cà vạt, như thuận miệng hỏi:
“Ở công ty vui ?”
Câu khiến cô lập tức cảnh giác, sợ phát hiện lục bàn làm việc của :
“Không vui lắm. Công ty của thì lớn, nhưng cũng chán. Hơn nữa cũng đói .”
Nếu là , cô tuyệt đối sẽ nhiều với như , càng thoải mái đói giống thế .
Động tác kéo cà vạt của Hách Vũ Thành khẽ dừng , dậy :
“Đói thì về.”
Cô động đậy, vẫn dùng đôi mắt long lanh :
“Anh ăn cùng ?”
“Tôi gặp khách hàng, rảnh ăn cùng em. Tôi bảo Trần Vũ đưa em về.”
Không cho cô cơ hội từ chối, mới văn phòng mấy phút rời .
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của , Ôn Dĩ Đồng bĩu môi.
Trần Vũ lái xe đưa Ôn Dĩ Đồng về biệt thự Lâm Giang. Trên đường, cô ở ghế hỏi:
“Tổng giám đốc của các buổi trưa cũng gặp khách hàng ? Giữa trưa nghỉ ngơi ?”
Trần Vũ sững , trong lòng thầm nghĩ trưa nay Hách tổng lúc nào hẹn khách hàng chứ?
đôi mắt đầy nghi hoặc của cô, đành dối:
“Quy mô công ty khá lớn nên tổng giám đốc cũng bận rộn hơn một chút.”
Nghe , cô hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Hách Vũ Thành hình như quả thật là một thương nhân và một ông chủ . Ngoại trừ việc vì oán hận mà đối xử với cô, thì với khác dường như đều .
Về đến biệt thự, Ôn Dĩ Đồng vẫn luôn cầm chặt điện thoại, chờ cuộc gọi của Thẩm Mộng Du.
Cô cách nào khác để nhắc Thẩm Mộng Du gọi cho , cũng tồn tại cái gọi là thần giao cách cảm , chỉ đành chờ đợi như .
Lúc hoàng hôn, ngay khi giúp việc gọi cô xuống lầu ăn cơm, điện thoại của cô cuối cùng cũng rung lên.
Trong mắt cô lóe lên niềm vui, vội vàng nhấn nút máy:
“Mộng Du, cuối cùng cũng gọi cho !”