Trong căn phòng, một ông lão tóc điểm bạc bàn làm việc, mặc một bộ trung sam bằng vải tinh xảo. Ông ngẩng đầu về phía cửa, ánh mắt sắc bén, giống già mờ đục, mà đó toát sự tinh tường và quyền uy.
Ôn Dĩ Đồng ông, khẽ cúi một cách tôn trọng:
“Lão gia Ngô, con tên là Ôn Dĩ Đồng.”
Ông Ngô khẽ nheo mắt, thốt vài từ:
“Ôn Dĩ Đồng, ?”
Tên , ông hình như đó đây…
Ông suy nghĩ một lúc, nhớ : chính là mấy ngày từ miệng Ngô Cẩm. Cô trong viện nghiên cứu một phụ nữ tên Ôn Dĩ Đồng, khó chịu.
Khi đó ông còn gọi bạn già đến trợ giúp Ngô Cẩm, nhưng cuối cùng vẫn thua cô gái tên Ôn Dĩ Đồng .
Ông Ngô lặng lẽ quan sát cô gái mặt. Cô mặc một bộ váy đơn giản, cầu kỳ, nhưng toát lên khí chất thanh thoát, lạnh lùng nhưng kiên cường.
Hình ảnh … khiến ông bất giác chấn động, một cảm giác thuộc kỳ lạ trào dâng.
Đôi mày cô cương nghị, giống hệt một nào đó…
Ý nghĩ lướt qua trong đầu ông, khiến chính ông cũng thấy vô lý, khẽ thầm trong lòng.
Ôn Dĩ Đồng lúc Ngô Thiên Trạch, lưng thẳng, ông Ngô mà hề lúng túng.
“Ngồi .”
Ông Ngô chỉ ghế đối diện bàn làm việc, giọng điệu thể hiện cảm xúc.
Ôn Dĩ Đồng tuân theo, xuống, thần thái bình thản. Dù đầu gặp chủ gia tộc Ngô, cô vẫn giữ sự tự tin, hề lo lắng e dè.
“Nghe Thiên Trạch , cô cứu ?”
Ông Ngô trực tiếp vấn đề, ánh mắt uy nghi cô.
“Ngài quá lời, hôm đó cũng chỉ là sự tình cờ, khác cũng sẽ giúp nếu gặp cảnh tương tự.”
Ôn Dĩ Đồng khoe công ông Ngô, vẫn giống như lúc kể với Ngô Thiên Trạch, trong mắt cô, việc đáng để cảm ơn.
Ông Ngô khẽ nhướng mày:
“Người khác cũng giúp ? Hôm đó Thiên Trạch một núi hoang, một cô gái như cô, sợ ?”
Ôn Dĩ Đồng đáp ánh mắt dò xét của ông, đôi mắt trong trẻo, thẳng thắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-514-cam-giac-than-thuoc-ky-la-voi-nha-ngo.html.]
“Lúc đó tình hình khẩn cấp, kịp nghĩ sợ , cứu là quan trọng nhất.”
Sự thẳng thắn của cô khiến mắt ông Ngô lóe lên vẻ ngạc nhiên, ánh trở nên chăm chú hơn.
“Nghe cô nghiên cứu về lĩnh vực sinh học, cụ thể là gì?”
Ông dừng một chút, đột ngột đổi chủ đề.
Ôn Dĩ Đồng nhẹ nhàng đáp:
“Nghiên cứu công nghệ sinh học, hiện đang làm việc tại viện nghiên cứu.”
Ông Ngô trầm ngâm một lúc, nghiêng về phía , ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn gỗ đỏ bóng.
“Nghe đây cô tham gia ít dự án, mỗi dự án đều đạt kết quả , ngay cả Wilson, đây cũng thất bại tay cô.”
Nghe ông hỏi , Ôn Dĩ Đồng đột nhiên nhận , ông đang đến để… tra hỏi cô.
Lần đó cô thắng Wilson, là để nhà Ngô mặt mũi.
Cô chợt nhớ , Ngô Cẩm cũng họ Ngô, hóa cùng nhà với Ngô Thiên Trạch! Cô phản ứng chậm quá nhỉ…
Ôn Dĩ Đồng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mím môi, giọng điệu trong trẻo:
“Ông nội quá lời, khi đó chỉ là may mắn, Wilson là đàn trong nghề, kính trọng, giao lưu với ông là vinh dự của . Chỉ là…”
Cô cố tình dừng , ngẩng lên giao ánh mắt với ông, thẳng thắn :
“Tôi nghĩ trong nghề vẫn nên nhiều trong sáng. Tôi tin , Wilson cũng sẽ hiểu ý .”
Giọng cô đủ, ý tứ rõ ràng, gửi thông điệp tới ông Ngô: nghiên cứu nên vì hại khác.
Cô hề sợ sẽ làm ông khó chịu, chỉ đơn giản suy nghĩ của .
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt tập trung của cô, như phủ thêm một lớp ánh sáng vàng.
Ông Ngô , bất giác khẽ.
Người dám thẳng thắn mặt họ như , Ôn Dĩ Đồng quả là đầu tiên.
Ngay cả Ngô Thiên Trạch mặt ông, cũng luôn tôn kính, gần như bao giờ cãi .
cô gái , đầu gặp dám ngụ ý Wilson và Ngô Cẩm hãm hại , thật sự can đảm.
Cô gái … hóa hề đáng ghét như Ngô Cẩm .