Ôn Dĩ Đồng đầu, thấy Trần Vũ cũng là một gương mặt đầy bất ngờ:
“Trần Vũ, ở đây?”
Trần Vũ mỉm , bất ngờ chút ôn hòa:
“Tôi tới gặp Hách Vũ Thành ký vài tài liệu thôi.”
“Vậy giờ định ?”
Trần Vũ gật nhẹ, nhưng về phía cửa mà tiến gần Ôn Dĩ Đồng một bước:
“Cô Ôn, Hách Vũ Thành thích uống cà phê Mỹ lạnh, đừng pha nhầm, nếu Hách Vũ Thành chẳng uống nổi một ngụm .”
Ôn Dĩ Đồng lúc cảm thấy bối rối:
“Cà phê gì cơ?”
Trần Vũ cũng sững :
“Hôm nay cà phê bàn Hách Vũ Thành, chẳng là cô Ôn mang đến ?”
Ôn Dĩ Đồng lắc đầu đầy ngạc nhiên:
“Đương nhiên là , rảnh rỗi gì mà mang cà phê cho , trợ lý của .”
Trần Vũ vẻ như “nghiện” việc làm trợ lý ở Hách Thị .
Anh sờ cằm, :
“Vậy hôm nay ly Au Re Blanc bàn Hách Vũ Thành là ai pha?”
Nghe xong câu , từ hành lang phía Ôn Dĩ Đồng bước một bóng , lên, chính là Ngô Cẩm.
Ôn Dĩ Đồng trong lòng chợt dấy lên một suy đoán: ly cà phê , chẳng lẽ là Ngô Cẩm mang đến?
lúc , Hách Vũ Thành từ thang máy phía cô bước , bên cạnh:
“Suy nghĩ gì mà chăm chú ?”
Ôn Dĩ Đồng lấy tinh thần:
“Đi thôi.”
Trong siêu thị, Hách Vũ Thành đẩy xe đẩy giúp cô, thản nhiên cùng cô.
Chỉ điều mặc vest lịch lãm, bước trong siêu thị khiến 90% .
Ôn Dĩ Đồng mặc áo sơ mi đơn giản, bên cạnh , chút nổi bật so với gian.
“Anh Hách, đến siêu thị, nhất nên mặc quần áo tiện lợi hơn một chút.”
Hách Vũ Thành cúi trang phục của :
“Trang phục mặc gì đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-443-qua-thuc-hop-doi.html.]
Đây là bộ đồ thường mặc, làm thì , siêu thị ?
Ôn Dĩ Đồng đột nhiên nắm lấy cánh tay , hạ giọng :
“Anh xem bao nhiêu ánh mắt đang , chúng đến đây mua rau chứ diễn thời trang!”
Hách Vũ Thành cô chủ động đến gần, tim bỗng nhảy một nhịp.
Anh thậm chí rõ cô gì, chỉ bản năng đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát bên .
Ôn Dĩ Đồng chân trượt, suýt nữa thì va vòng tay .
“Hách Vũ Thành, làm gì thế!”
Anh ngơ ngác, phía cô:
“Em sắp va kệ hàng phía .”
Cô , kịp gì thì hai trung niên ngang qua, :
“Nhìn cặp vợ chồng trẻ , siêu thị cũng chịu rời , đúng là hợp đôi quá, cũng đôi nữa!”
Hách Vũ Thành , miệng khẽ nhếch lên.
Ôn Dĩ Đồng chỉ khẽ co môi.
Vợ chồng? Đừng đùa nữa!
Cô Hách Vũ Thành cố tình như , nhưng đôi mắt tinh quái của , cô cũng thấy gì cũng vô ích.
Cô lùi nửa bước, nghiêm giọng:
“Đi thôi, tới khu rau quả.”
Hai lang thang siêu thị hơn nửa giờ mới thanh toán về.
Về đến nhà, Ôn Dĩ Đồng :
“Tôi quần áo, nếu chờ, thể về nhà , xong sẽ mang qua cho .”
Hách Vũ Thành tự giác lấy bao giày dùng một từ tủ, :
“Không khó chờ, giúp em rửa rau.”
Ôn Dĩ Đồng ngạc nhiên, kịp gì thì thấy cầm rau trong túi nhựa rửa ở bồn.
Cô im lặng một lát, phòng đồ.
Khi mặc xong đồ nhà , Hách Vũ Thành cũng gần như rửa xong rau.
Cô mang tạp dề:
“Anh , phần còn để làm.”
Kể từ khi cô hứa sẽ làm bữa ăn cho , giờ cô còn quyền than phiền.