Tinh Vân vốn cũng là của , nên khi giúp đỡ, Ôn Dĩ Đồng tất nhiên sẽ từ chối.
Cô tò mò hỏi:
“Giúp cái gì ?”
Hách Vũ Thành dẫn cô khỏi thư phòng:
“Bây giờ giải thích cũng rõ , đến lúc đó em sẽ .”
Cô thì “tch” một tiếng trong lòng — rõ ràng là cố tình làm vẻ thần bí đây mà.
“Thế về …”
“Tôi gọi đồ ăn , ở ăn xong hãy về. Tôi gọi hai phần.”
Nếu nhắc thì còn đỡ, nhưng tới ăn uống, bụng cô cũng bắt đầu réo ùng ục.
Hôm nay cô chợ, mà nếu về nhà thì cũng chỉ thể nấu đại một tô mì để ăn.
nếu ở đây, đồ ăn mà Hách Vũ Thành gọi chắc chắn sẽ ngon hơn mì cô tự nấu.
Dù cô cũng đang tăng ca công, tranh thủ ăn một bữa ngon cũng thiệt gì.
Cô sofa chờ đồ ăn, còn Hách Vũ Thành ngay bên cạnh.
Trong lúc rảnh rỗi, cô cầm điện thoại lướt Weibo, nhưng chẳng gì thú vị.
Bất ngờ, ánh mắt cô lướt xuống và dừng ở một bài đăng trong mục “cùng thành phố” — là một bài tìm .
Nội dung :
【Ba ngày gặp trai trong trung tâm thương mại , thấy trai quá nhưng lúc đó ngại dám xin liên lạc. Giờ đăng lên mạng thử, tùy duyên thôi, nếu tìm cũng , nếu bạn gái thì cũng đành chịu~】
Ôn Dĩ Đồng ít khi thấy những bài kiểu , mà cô cũng tò mò “trai ” mà trông thế nào nên liền bấm xem ảnh.
Vừa , cô suýt sặc nước — trong ảnh trông giống Hách Vũ Thành như đúc.
Không còn tưởng đây là em song sinh của .
Cô nhớ rõ ba ngày Hách Vũ Thành vẫn luôn ở trong viện nghiên cứu, ngoài cũng chỉ ghé công ty một lúc, chắc chắn trung tâm thương mại .
Cô tiếp tục kéo xuống xem phần bình luận để xem gì.
【Trời ơi chị em ơi, chị giỏi thật đấy, đây là trai nhất mà từng thấy trong mấy bài tìm ! Chị tìm liên lạc ??】
【Anh trông giống bình thường… là nổi tiếng ?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-411-bi-dang-len-mang-roi.html.]
【Mọi ai ? Đây chẳng tổng giám đốc của công ty nào đó , cũng khá tiếng đó, quên mất tên .】
…
Một đống bình luận, nhưng chẳng ai rõ đây là Hách Vũ Thành.
Hoặc cũng thể nhận nhưng tiện bình luận.
Ôn Dĩ Đồng thật sự quá tò mò, liền đưa điện thoại của qua cho :
“Anh Hách, mạng đang tìm cách liên lạc với đấy.”
Hách Vũ Thành thấy cô bất ngờ nghiêng gần, vội vàng tắt màn hình điện thoại của , như thể sợ cô thấy gì đó màn hình .
May là bộ sự chú ý của Ôn Dĩ Đồng đều dồn điện thoại của cô, nên cô phát hiện hành động lạ của .
Hách Vũ Thành màn hình trong tay cô, thấy bài đăng và tấm ảnh, liền cau mày, giọng trầm xuống:
“Tôi quen .”
Ôn Dĩ Đồng ngẩn , bật :
“Đương nhiên quen. Nếu quen thì còn đăng bài lên mạng tìm làm gì nữa?”
Thấy cô hiểu lầm, mới hỏi tiếp:
“ID của đăng là gì?”
Cô :
“Cáo Không Ăn Dâu Tây Băng Băng.”
Khóe miệng Hách Vũ Thành giật giật, trong lúc lấy điện thoại tìm đó, còn lầm bầm:
“Cái tên trời ơi đất hỡi gì thế .”
Ôn Dĩ Đồng gõ nhanh bàn phím điện thoại mà đang làm gì.
Vài phút , thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình.
Ôn Dĩ Đồng tò mò hỏi:
“Vừa nhắn tin cho ai thế?”
“Cái con… Cáo gì Băng .”
“… Người tên là Cáo Không Ăn Dâu Tây Băng Băng.”