Hách Vũ Thành mím môi, khẽ lắc đầu, đó chỉ tay một vị trí bảng liệu.
Ôn Dĩ Đồng kiên nhẫn lắng , ghi chép bộ những điểm quan trọng .
Cô định máy tính để kiểm tra, thì đột nhiên thấy chân khụy xuống, suýt nữa ngã nhào xuống sàn.
May mà kịp thời vịn lấy bàn thí nghiệm nên mới gục hẳn.
Ôn Dĩ Đồng lập tức nhận tình trạng của . Cô vội vàng đỡ lấy cánh tay , và ngay khoảnh khắc chạm … nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập.
Tim cô khẽ run lên, trong lòng dâng lên một tầng hoảng hốt:
“Hách Vũ Thành, nóng quá… sốt ?”
Hách Vũ Thành lắc đầu:
“Tôi . Em kiểm tra dữ liệu , làm nốt phần thí nghiệm .”
Ánh mắt Ôn Dĩ Đồng đầy lo lắng, nhưng cô vẫn miễn cưỡng máy tính, làm ngừng đầu .
Rõ ràng, tình trạng của Hách Vũ Thành khác với buổi sáng — mỗi động tác của đều trở nên chậm chạp, ngón tay còn run lên kiểm soát.
Anh nhất định là đang sốt cao.
Do dự một lúc, Ôn Dĩ Đồng đóng hết các tài liệu, dậy bước nhanh đến mặt .
“Hách Vũ Thành, đưa bệnh viện . Anh đang bệnh, thể tiếp tục làm thí nghiệm.”
giống như thấy, vẫn tiếp tục thao tác máy móc.
Ôn Dĩ Đồng dứt khoát giữ chặt kính hiển vi trong tay :
“Tôi , bệnh viện!”
Không thể tiếp tục, mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn yếu ớt:
“Bây giờ cần bệnh viện.”
Ôn Dĩ Đồng nhướng mày:
“Không cần? Anh , mồ hôi đầm đìa, nóng như lò than, tay còn run như — mà tiếp tục thì chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Hách Vũ Thành mím môi.
Thực nhận cơ thể từ nửa tiếng bữa trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-324-ngoi-tren-nui-xem-ho-dau.html.]
Ôn Dĩ Đồng nhiều nữa, kéo tay thẳng ngoài:
“Tôi cõng nổi . Nếu ngất ở đây, để gọi xe cấp cứu, cả viện nghiên cứu hết thì còn khó coi hơn. Đi ngoan ngoãn theo còn hơn!”
Hách Vũ Thành chỉ thể bất đắc dĩ, gắng gượng cùng cô xuống hầm để xe.
cả hai hề rằng — ở một góc tối khác của bãi xe, đang âm thầm quan sát bộ cảnh tượng.
Trong chiếc xe cách đó xa, Tần Sương đang cầm điện thoại, liên tục bấm máy chụp từng tấm ảnh.
Khi Ôn Dĩ Đồng dìu Hách Vũ Thành rời , cô nhếch môi, nở một nụ đầy đắc ý:
“Aizz… Ôn Dĩ Đồng, cô đúng là tự dâng lên cho dìm!”
Vốn dĩ cô định rời khỏi viện nghiên cứu, ai ngờ khởi động xe thì bắt gặp cảnh tượng . Cơ hội trời cho như , cô thể bỏ qua?
Cô gửi bộ ảnh chụp cho Bạch Vân Vân, còn kèm thêm một tin nhắn ngắn gọn đầy mỉa mai.
Sau khi bấm gửi, Tần Sương vui vẻ tắt máy, rời .
Ôn Dĩ Đồng … cô c.h.ế.t chắc . Cô chỉ cần núi xem hổ đấu, chờ xem cô và Bạch Vân Vân cắn xé thôi!
Ôn Dĩ Đồng đưa Hách Vũ Thành đến bệnh viện trong thời gian ngắn nhất.
Nửa tiếng , bác sĩ bước với kết quả kiểm tra, lật xem :
“Ban đầu chẩn đoán là viêm dày ruột cấp tính, truyền dịch là thôi.”
Thuốc truyền chảy cơ thể khiến sắc mặt Hách Vũ Thành dịu , những đường nét căng cứng mặt cũng thả lỏng đôi chút.
Ôn Dĩ Đồng mím môi:
“Anh nên gọi dì Lưu về chăm sóc . Cái dày của yếu thật đấy.”
Hách Vũ Thành ngước mắt cô, giọng nhàn nhạt:
“Vậy trả lương, em về nấu ăn cho mỗi ngày.”
Ôn Dĩ Đồng nghẹn họng — câu của chính đúng là tự đào hố chôn . Biết cô chẳng chi cả.
“Ăn ở căn tin cũng , tự nấu.”
Cô bĩu môi, đang định hỏi uống nước , thì đúng lúc đó — cửa phòng bệnh đẩy mạnh .
Ngay đó, Bạch Vân Vân trong bộ lễ phục cao cấp bước , ánh mắt lập tức tối sầm khi thấy cảnh Hách Vũ Thành giường bệnh, còn Ôn Dĩ Đồng cạnh.
“Cô Doãn,” giọng cô lạnh băng, “cô làm gì với Vũ Thành?”