Tư Thiếu Nghiêm khẽ thở dài:
— “Mấy tin mà đám phóng viên bên ngoài đăng là đoán mò thôi, tin mấy chữ .”
Câu lý, khiến Ôn Dĩ Đồng thoáng chốc cảm giác như vô tình chạm một “cơ quan trọng yếu” trong gia thế của Hách Vũ Thành.
Nếu cô hỏi sâu thêm nữa… thì đó chính là việc riêng trong nhà họ Hách .
Tư Thiếu Nghiêm mở máy chuyện, thì dường như chẳng thể dừng nữa.
— “Ông cụ nhà họ Hách quả thật nâng đỡ Vũ Thành lên nắm quyền, nên mới giao cả tập đoàn cho quản lý. mà… những khác trong nhà họ Hách thì yên phận.”
— “Chú của Vũ Thành — tức là con trai thứ hai của nhà họ Hách — một đứa con riêng bên ngoài, tuổi tác ngang ngửa Vũ Thành, chính là đường biểu của . Gần đây chằm chằm Hách thị như hổ rình mồi, ít với ông cụ rằng đưa con trai công ty.”
— “Còn cô ruột của Vũ Thành, cũng chẳng dạng dễ đối phó. Con gái bà — cũng tức là biểu của Vũ Thành — suốt ngày sống phóng túng ở nước ngoài. Hết tiền thì gọi về tìm Vũ Thành, coi như cái máy rút tiền.”
Nghe đến đây, Ôn Dĩ Đồng rối:
— “Quan hệ giữa Hách Vũ Thành và cô em họ đó… đến mức luôn chu cấp tiền ?”
— “Cũng hẳn là ,” Tư Thiếu Nghiêm nhún vai, “ con bé đó tinh ranh. Tuy ở nước ngoài ăn chơi lêu lổng, nhưng trong tay nó nắm một tuyến thương mại quan trọng. Nếu Vũ Thành cắt đứt liên hệ với nó, thì mảng xuất nhập khẩu của Hách thị sẽ ảnh hưởng ngay lập tức.”
— “Hơn nữa, dạo gần đây cô ruột của Vũ Thành ý định để con gái về nước tranh phần miếng bánh Hách thị.”
Nghe tới đây, Ôn Dĩ Đồng hiểu phần nào: tình hình của Hách Vũ Thành đúng là “ sói, hổ”.
Giọng Tư Thiếu Nghiêm hạ thấp xuống:
— “Nếu đứa con riêng bên chú hai và cô em họ mà liên thủ, Vũ Thành sẽ gặp nguy hiểm thật sự.”
Ôn Dĩ Đồng mím môi, định gì đó thì đúng lúc Hách Vũ Thành gọi điện xong trở . Gương mặt nghiêm túc:
— “Ông nội gọi về gấp. Ăn xong ? Tôi đưa em về.”
Ôn Dĩ Đồng nhớ đến những gì Tư Thiếu Nghiêm , trong lòng cũng phần nào hiểu chuyện hơn.
— “Anh , tự về .”
Hách Vũ Thành cô nghiêm túc:
— “Tôi trách nhiệm đưa em về an . Lỡ em gặp chuyện gì đường thì đó là của .”
Tư Thiếu Nghiêm bên cạnh, liền nheo mắt, cảm giác câu chút… ý tứ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-317-tap-doan-hach-thi-phuc-tap.html.]
— “Ủa, trông giống lắm ?”
Hách Vũ Thành lười đáp, chỉ liếc một cái:
— “Ai là ?”
Tư Thiếu Nghiêm nghẹn lời… Thôi, thèm đôi co với nữa.
Ôn Dĩ Đồng lấy túi xách, ba cùng rời khỏi nhà hàng.
Ngồi xe Hách Vũ Thành, gương mặt đượm vẻ căng thẳng, Ôn Dĩ Đồng bỗng buột miệng hỏi:
— “Ông nội gọi gấp như … liên quan đến chú và cô ruột của ?”
Nói xong cô mới giật — câu hỏi quá riêng tư .
Cô lập tức ngậm miệng .
Hách Vũ Thành cũng bất ngờ:
— “Tư Thiếu Nghiêm với em bao nhiêu ?”
Ôn Dĩ Đồng mím môi, khẽ đáp:
— “Gần như… hết .”
Cô lo sẽ giận.
— “Ông nội chỉ bảo về chuyện. Cụ thể liên quan đến bọn họ thì rõ.”
Ôn Dĩ Đồng “” một tiếng im lặng.
Bầu khí trong xe thoáng chốc trở nên phần nặng nề. Cô chịu sự im lặng kiểu , trong khi còn gần hai mươi phút mới tới nơi, đành tìm đại một chủ đề khác:
— “Vậy… chuyện và Bạch Vân Vân đính hôn cũng là vì gia đình?”
Hỏi xong, Ôn Dĩ Đồng chỉ … tự tát một cái.
Cô liên tục hỏi chuyện riêng tư của thế chứ?
Hách Vũ Thành trả lời ngay, mà liếc sang cô một cái, khóe môi nhếch nhẹ:
— “Em quan tâm chuyện nhà như … là vì thích ?”