Ôn Dĩ Đồng sững , cũng ngờ đụng mặt hai ở đây.
Cô chỉ tay về phía nhà vệ sinh, bình tĩnh :
— “Tôi tới đón bạn . Cô say . Xin , tránh đường một chút.”
Bạch Vân Vân ngẩng đầu Hách Vũ Thành, giọng dịu dàng:
— “Đã Ôn tiểu thư tới , chúng thể chứ? Anh sẽ đưa nhân viên về, bây giờ cần nữa .”
Ban nãy cô còn hiểu vì Hách Vũ Thành trách nhiệm đến — cứ khăng khăng đòi đưa một nhân viên nữ say rượu về nhà.
Giờ thì cô hiểu .
Hóa chỉ gặp Ôn Dĩ Đồng!
Tối nay, Bạch Vân Vân cũng chính vì Hách Vũ Thành sẽ tới dự tiệc của công ty mà cố ý theo. Khi đến nơi, thấy Ôn Dĩ Đồng, trong lòng cô còn thấy may mắn. Thêm đó, suốt buổi tiệc, đều khen cô và Hách Vũ Thành là “trời sinh một cặp”.
ai mà ngờ, cuối cùng Ôn Dĩ Đồng vẫn xuất hiện, phá hỏng tâm trạng một đêm của cô .
Hách Vũ Thành gì, chỉ khẽ gật đầu, chậm rãi bước khỏi quán.
Lúc , Ôn Dĩ Đồng đỡ Hạ Thiển — ói xong — từ nhà vệ sinh , đúng lúc thấy bóng lưng Hách Vũ Thành và Bạch Vân Vân rời .
Cô thở phào nhẹ nhõm thì một giọng quen thuộc vang lên phía :
— “Đồng Đồng!”
Ôn Dĩ Đồng đầu, thấy Giang Dự Hành đang cửa phòng riêng, trong lòng lập tức phiền não.
Cô giả vờ như quen , đỡ Hạ Thiển nhanh về phía cửa. vì Hạ Thiển say, bước chân lảo đảo, tốc độ chậm.
Giang Dự Hành chỉ cần hai ba bước đuổi kịp, chủ động đưa tay định đỡ lấy cánh tay bên của Hạ Thiển.
Ôn Dĩ Đồng thấy thế lập tức quát khẽ:
— “Đừng chạm cô !”
Giang Dự Hành cô quát bất ngờ, theo phản xạ lập tức buông tay .
— “Đồng Đồng, em đừng hiểu lầm, chỉ giúp thôi.”
— “Tôi cần giúp!”
Ánh mắt Ôn Dĩ Đồng lạnh như băng, chỉ mong biến càng nhanh càng .
Giang Dự Hành cô , trong lòng khó chịu vô cùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-313-noi-chuyen-nhu-sinh-vat-don-bao.html.]
— “Đồng Đồng, để giúp em. Bên ngoài vẫn đang mưa, em một bất tiện lắm.”
— “Không cần.”
Cô dứt lời liền đỡ Hạ Thiển rảo bước rời .
Giang Dự Hành định đuổi theo, nhưng lúc từ trong phòng bao bước một phụ nữ, cất giọng ngọt ngào gọi :
— “Giang , …”
Khi Đồng Tâm Nhi thấy Ôn Dĩ Đồng, những lời còn lập tức nghẹn trong cổ họng.
Cô theo phản xạ đưa tay ôm bụng , đó bước nhanh về phía hai .
— “Học tỷ, chị đừng hiểu lầm. Tuy em mang thai con của Giang , nhưng trong lòng chỉ chị. Em chỉ là một ngoài ý . Chị yên tâm, em sẽ làm phiền hai .”
Ôn Dĩ Đồng xong liền bật thành tiếng.
Cô : chuyện liên quan quái gì đến ?
Hạ Thiển đang say lảo đảo trong vòng tay Ôn Dĩ Đồng, chẳng hiểu như câu kích thích.
Cô nàng bỗng ngẩng thẳng , nghiêm túc đánh giá Đồng Tâm Nhi từ đầu đến chân, mở miệng một câu khiến ngơ ngác:
— “Cô cũng là con đó hả? Sao chuyện như sinh vật đơn bào . Cô học đại học đúng ? Nhà trường dạy cô tự chà đạp như ?”
Bầu khí đột nhiên im phăng phắc.
Ngay cả Ôn Dĩ Đồng cũng khựng một chút, ngờ Hạ Thiển đột nhiên b.ắ.n một câu đanh thép như .
Sắc mặt Đồng Tâm Nhi tái mét, khóe mắt đỏ hoe ngay tức thì.
Hạ Thiển còn xong, tiếp tục bồi thêm:
— “Bây giờ là thời đại nào hả? Phụ nữ độc lập, tự cường. Còn cô thì ? Bám váy đàn ông. Lại còn là một thằng… rác rưởi! Cô nghĩ ai cũng giống cô, tranh làm tiểu tam ? Loại rác cô giữ lấy , chị Đồng của chúng cần!”
Nói xong, cô nàng híp mắt sang Ôn Dĩ Đồng, khoác lấy tay cô một cách tự nhiên như chuyện gì xảy :
— “Chị Đồng~ thôi!”
Cái sự đối lập giữa dáng vẻ “công chúa say rượu” và câu từ như d.a.o cứa khiến tất cả đều ngơ ngác.
Đồng Tâm Nhi từng nghĩ sẽ một xa lạ chửi té tát như mặt bao .
Cô ấm ức, đôi mắt đẫm lệ, đầu Giang Dự Hành, nghẹn ngào :
— “Giang … Cô đúng… Em là em sai . đứa bé là vô tội. Anh yên tâm, khi đứa trẻ chào đời, em sẽ rời …”