Mọi trong phòng đều rời .
Ôn Dĩ Đồng khẽ, ngập ngừng, nhưng vẫn cẩn thận dìu Hách Vũ Thành lên từ giường bệnh.
Đầu dựa vai cô, khiến cô càng thêm hổ:
— “Anh thể tự thẳng ?”
Hách Vũ Thành lắc đầu:
— “Bị thương ở lưng, thể dùng lực.”
Ôn Dĩ Đồng: …
Cô chủ động tháo cúc áo cho , thấy cơ n.g.ự.c rắn chắc và cơ bụng nổi múi, liếc mắt một cái, ngượng.
Ngay lập tức, giọng trêu chọc của vang lên:
— “Em chẳng lẽ lợi dụng lúc dìu để làm chuyện đúng chứ?”
Ôn Dĩ Đồng giật , liếc :
— “Ai mà thèm!”
Cô kiểu cô gái thấy đàn ông là lao , mô tả như thật quá lố.
Hách Vũ Thành nhếch mày:
— “Cơ thể ?”
Anh liên tục hỏi, làm cô bực :
— “Liên quan gì đến cơ thể chứ, nếu cứ hỏi nữa thì tự .”
Chăm sóc một bệnh nhân khó tính đủ mệt, còn liên tục hỏi hỏi .
Nhìn thấy cô ngượng ngùng, Hách Vũ Thành khẽ.
Tiếng lọt tai cô, khiến cô ngượng đến còn chỗ .
Cô làm là cố ý, cố tình thấy cô hổ, những lời đều là cố ý!
Cuối cùng dìu cạnh ghế sofa, Hách Vũ Thành :
— “Quần vẫn cởi.”
Không trốn nữa, Ôn Dĩ Đồng cúi xuống tháo thắt lưng cho , nhưng mãi cũng tháo .
Cô thử bên trái, bên , thậm chí cả , vẫn tìm chốt thắt lưng.
Càng tháo , cô càng bối rối.
Hách Vũ Thành đặt tay nhẹ lên thắt lưng, nhấn một cái, và chốt thắt lưng bật .
Ôn Dĩ Đồng cảm giác như “đánh lừa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-304-nhin-thay-dan-ong-la-muon-lao-vao.html.]
— “Hách Vũ Thành, cố ý ?”
Cô tức đến mức lịch sự gọi là “Hách tổng” nữa.
lạ , thích cô gọi tên kèm chút giận dỗi, cảm giác mật hơn hẳn so với “Hách tổng”.
— “Em cũng hỏi , tưởng em cố tình xem cấu tạo thắt lưng của thôi.”
Anh mỉm , cứ như thật .
Ôn Dĩ Đồng cũng đổi gì, bèn nhắm mắt, thò tay kéo quần tây xuống tận đáy.
— “Đồ lót tự cởi .”
Cô liếc sang hướng khác.
— “Tôi tay động mà.”
Ôn Dĩ Đồng tức giận, đành nhắm mắt nhẫn nhịn, tiếp tục cố gắng tháo đồ lót .
Khi chạm viền mềm mại, tay cô run.
Cô tự nhủ trong lòng: “Không , , gay mà, cứ coi như là chị em .”
Hách Vũ Thành khuôn mặt tinh tế của cô, má đỏ bừng dù mắt nhắm chặt, thở dài.
Ôn Dĩ Đồng xỏ quần bệnh nhân cho xong mới mở mắt.
Ai ngờ mở mắt thấy phần bụng lộ một cái gì đó.
Cô giật lùi một bước:
— “Hách Vũ Thành, … hỏng ?!”
Lần cũng !
Hách Vũ Thành vẻ quen:
— “Tôi , đây là phản ứng sinh lý, kiểm soát .”
Ôn Dĩ Đồng đỏ mặt giận dỗi.
Lúc , Bạch Vân Vân bước phòng, tay cầm cơm hộp, trông thấy cảnh tượng :
— “Các … đang làm gì ?”
Ôn Dĩ Đồng giật , ngẩng đầu thấy Bạch Vân Vân ở cửa.
Cả hai đều im lặng, lúc , từ cửa phòng vang lên giọng :
— “Hách tổng, cô Bạch hỏi vị trí của , dẫn cô đến…”
Tiếng Trần Vũ vang lên, thấy cảnh tượng trong phòng liền sững .
Ôn Dĩ Đồng đỏ mặt, lúng túng:
— “Vừa nãy trong phòng ai, chỉ còn ở chăm sóc. Giờ các đến, xin phép ngoài .”