Bạn trai phản bội! Cô Ôn trở thành độc thân (Ôn Dĩ Đồng - Hách Vũ Thành) - Chương 238: Bác thật sự đồng ý để cháu sinh đứa bé này sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:50:09
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Dĩ Đồng bật khinh bỉ:
“Bà Lưu đúng là khiến mở mang tầm mắt đấy.
Nói mấy chuyện như thế giữa nơi công cộng, ngôn từ thô tục, đầu óc còn mang nặng tư tưởng phong kiến — nghĩ rằng chỉ cần một đứa con là thể ‘truyền ngôi’ như hoàng thất.
Thật sự buồn hết chỗ !”
Nói xong, cô còn cố ý vỗ tay “tách tách” vài cái, nở nụ mỉa mai.
“Cho dù bà ngụy biện thế nào nữa thì cũng đổi một sự thật — sinh con cho con trai bà chẳng là chuyện vinh quang gì.
Con dâu của bà giúp gia đình bà bao nhiêu, kết quả thì ? Cả nhà các đều là lũ vong ân bội nghĩa.
Cô mất tích còn hơn, vì ai bước chân nhà các mới là xui xẻo!”
Lưu Quế Chi tức giận đến mức run tay, chỉ thẳng mặt cô:
“Con ranh , cô cái gì hả!”
Ôn Dĩ Đồng khẽ lùi một bước, ánh mắt sắc lạnh:
“Đây là xã hội pháp trị, bà mà dám động tay động chân là thể bắt tạm giam đấy.
Với , con gái mang thai con của con trai bà, bà còn mau cho một danh phận đàng hoàng, định cưỡi ngựa mà cho ngựa ăn ?”
Hạ Thiển nắm tay cô, lè lưỡi tinh nghịch:
“Nếu em một bà chồng như , em sẽ lập tức thu dọn hành lý bỏ chạy trong đêm luôn.”
Trước đây, Hạ Thiển ngờ cuộc hôn nhân của Ôn Dĩ Đồng tồi tệ như .
Cô thầm nghĩ nếu quen Dĩ Đồng sớm hơn, nhất định sẽ cùng cô mắng cho bà già mất dạy một trận trò.
Đồng Tâm Nhi bên cạnh ngờ Ôn Dĩ Đồng chủ động nhắc đến chuyện .
Cô Lưu Quế Chi với ánh mắt đầy mong đợi, chỉ mong bà thể gật đầu chấp nhận .
Thế nhưng Lưu Quế Chi càng thêm tức tối.
Con tiện nhân Ôn Dĩ Đồng là ý gì?
Chẳng lẽ đang chế nhạo rằng nhà họ Giang bây giờ đến rác rưởi cũng thể cửa ?
Còn cái con Đồng Tâm Nhi — ngoài việc bầu thì gì hơn khác?
Thậm chí còn chắc đứa bé trong bụng là của Dụ Hành!
“Cô với con trai ly hôn , còn ai ở Vân Thành một như cô nữa?
Không sinh con, là gái qua một đời chồng, lo mà giữ !”
Ôn Dĩ Đồng nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt như dao:
“Một thằng đàn ông ăn hại, công ty thì sắp phá sản, ở Vân Thành chỉ ghét bỏ thôi.
Lo mà giữ lấy cái ‘cơ nghiệp’ sắp đổ của nhà bà .”
Nói xong, cô thản nhiên xoay bỏ , để phía là ánh mắt tức giận đến run rẩy của Lưu Quế Chi.
Đồng Tâm Nhi trong lòng chút d.a.o động, nhưng nhanh che giấu .
Cô theo bóng Ôn Dĩ Đồng rời khỏi, về phía Lưu Quế Chi, nhẹ nhàng :
“Bác gái, bác đừng tức giận.
Những lời cô là vô nghĩa thôi. Bác xuống , đừng làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Cô dịu dàng đỡ bà xuống.
Lưu Quế Chi tức đến mức cả run rẩy, hai tay siết chặt, nghiến răng ken két, trong lòng sớm đem Ôn Dĩ Đồng nguyền rủa bao nhiêu .
Thật hôm nay bà đến gặp Đồng Tâm Nhi chỉ là “xem hàng” mà thôi — từ đầu hề ý định chấp nhận cô bước chân nhà họ Giang.
những lời của Ôn Dĩ Đồng khiến bà nghẹn một bụng tức, nuốt trôi .
Lưu Quế Chi ngẩng đầu cô gái mặt, thấy trong mắt cô là vẻ trong sáng ngây thơ, ngoan ngoãn dễ điều khiển. Bà lập tức đổi giọng:
“Cháu sinh đứa trẻ , điều đó chứng tỏ cháu là một cô gái .
Chuyện xảy đêm đó là ngoài ý , nhưng cháu trách nó, còn sẵn sàng giữ đứa bé, nhà họ Giang chúng cảm ơn cháu.
Bác sẽ bắt cháu bỏ đứa bé .”
Bà nắm lấy tay Đồng Tâm Nhi, giọng bỗng trở nên dịu dàng:
“Trong thời gian mang thai, cháu khó khăn gì cứ với bác. Chỉ cần cháu và đứa nhỏ khỏe mạnh, chuyện khác bác sẽ lo.”
Đồng Tâm Nhi lập tức mở to mắt, vẻ mặt vui mừng thể che giấu:
“Thật ạ? Bác… bác thật sự đồng ý để cháu sinh đứa bé ?!”
Cô ngờ chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng như .
Nghĩ đến lời của Ôn Dĩ Đồng , cô liếc Lưu Quế Chi — lập tức đoán lẽ chính nhờ “con tiện nhân ” mà bà mới đổi ý.
Khóe môi Đồng Tâm Nhi khẽ nhếch lên một nụ đắc ý.
“Đứa trẻ là vô tội. Bác cũng là phụ nữ, thể nhẫn tâm để cháu phá thai .”
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng vỗ tay cô .
Dù Đồng Tâm Nhi cũng là sinh viên đại học, đầu óc nhanh nhạy. Nếu uốn nắn, khi còn dùng .
Nghĩ đến đây, thái độ của bà cũng mềm mại hơn hẳn:
“Cháu mang thai thì đương nhiên cưới nhà họ Giang.
Nhà bác hạng vô trách nhiệm. Chúng sẽ cho cháu một danh phận đàng hoàng.
Khi cháu định, sinh con xong, bác sẽ để Dụ Hành tổ chức hôn lễ cho cháu!”
Đồng Tâm Nhi ngoan ngoãn cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Cháu vui vì bác đồng ý cho cháu nhà họ Giang.
… cháu sợ Giang khó xử. Dù , hiện giờ còn chuyện cháu mang thai.
Cháu cũng phận xứng với . Nếu bác bắt cưới cháu, liệu vui ạ?”
Lưu Quế Chi hừ lạnh, hiểu rõ tính con trai :
“Cháu cần gì thêm, bác hiểu nó mà.
Chuyện cứ để bác lo, đến lúc đó cháu chỉ cần lời bác là .”
Đồng Tâm Nhi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Cháu , bác ạ. Cháu sẽ theo lời bác.”
Chương 239 – “Nhà cũng một đứa con mà ?”
Bên ngoài quán nước, Ôn Dĩ Đồng và Hạ Thiển cùng bước .
Hạ Thiển cầm một ly mojito, chu môi :
“Chị Doãn Đồng, chị thoát khỏi cái nhà hút m.á.u đó đúng là quá tuyệt luôn !”
Hạ Thiển từ lâu về phía Ôn Dĩ Đồng, hơn nữa trong lòng cũng đều ngầm hiểu rõ — chuyện của cô và nhà họ Giang, bí mật gì lớn.
Nghe cô bạn , Ôn Dĩ Đồng phản bác, chỉ khẽ bật .
Những năm ở bên , cô như thể rút sạch vận khí.
kể từ khi chia tay, cuộc sống của cô ngày càng khởi sắc, mặt đều lên.
Cô khẽ nhấp một ngụm nước chanh trong tay, ngước bầu trời xanh thẳm bên ngoài, khóe môi cong lên một nụ nhẹ nhõm:
“Em đúng, chị thực sự nên cảm thấy may mắn vì rời khỏi bọn họ.”
Với cô, Giang Dự Hành chẳng khác nào địa ngục, mà cô — là bò khỏi đó, rách cả một lớp da.
Một nơi như , cả đời cô sẽ bao giờ .
“Chị Doãn Đồng, chị nhất định sẽ gặp một hơn!”
Hạ Thiển bằng giọng nghiêm túc, thật lòng cảm thấy chị xứng đáng một tương lai hạnh phúc hơn.
Ôn Dĩ Đồng chỉ khẽ lắc đầu:
“Ai chị nhất định gặp một đàn ông chứ?”
“Ơ… hả?” – Hạ Thiển sững .
Thấy cô bạn nhỏ ngơ ngác, Ôn Dĩ Đồng bật , khẽ gõ trán cô một cái:
“Ý chị là… một cũng .”
Đàn ông , vốn dĩ chẳng là thứ thiết yếu trong cuộc đời.
Hạ Thiển phản ứng , lập tức gật đầu lia lịa, phụ họa:
“ đúng đúng! Chị Doãn Đồng của em ưu tú như , dù ở một cũng tỏa sáng lắm, hơn nữa sẽ một đống theo đuổi, mỗi ngày thể đổi một cũng chứ~”
Ôn Dĩ Đồng bật bất lực.
Phải , cuộc sống của cô, tương lai của cô… vẫn còn vô vàn khả năng khác.
Hai uống nước thong thả dạo.
Đi bao xa, Hạ Thiển bỗng dùng cùi chỏ huých nhẹ tay cô:
“Chị Doãn Đồng, hình như là Giang Dự Hành!”
Ôn Dĩ Đồng ngẩng đầu lên — quả nhiên là .
Hạ Thiển bĩu môi, nhỏ giọng than:
“Anh kiếp chắc là oán hồn bám , ám chị mãi dứt. Thành phố Vân lớn như , mà ngày nào cũng đụng !”
“Đi hướng .” – Ôn Dĩ Đồng lười đối diện.
Giang Dự Hành thấy cô, lập tức sải bước tới gần.
“Đồng Đồng, hôm đó em nên vì chọc tức mà nhảy với Hách Vũ Thành. Anh thừa nhận lúc đó tức, nhưng em cũng , em từng hứa với , em thể nuốt lời .”
“Anh hôm đó nhảy với ai khác, dẫn Đồng Tâm Nhi sàn nhảy chỉ là để khiến em ghen thôi. Em khiêu vũ với Hách Vũ Thành, trong đầu em chẳng lẽ hề nhớ tới thời gian hai từng ăn ý ?”
Anh lải nhải một tràng những lời vô nghĩa.
Thực Giang Dự Hành cũng chẳng tác dụng gì, nhưng chỉ lý do để chuyện với cô thêm một chút.
“Đồng Đồng, em ? Trong lòng vẫn chỉ em. Vị trí Giang phu nhân, luôn để dành cho em.”
Ôn Dĩ Đồng đến phát phiền, tai như mọc kén, bực bội day nhẹ dái tai mới liếc một cái:
“Giang , đừng diễn trò nữa. Anh và Đồng Tâm Nhi lên giường , đừng là ngủ xong thì mất trí nhớ nhé?”
Sắc mặt Giang Dự Hành thoáng cứng — ngờ Ôn Dĩ Đồng chuyện đó.
“Giờ trong bụng còn con , cũng nên trách nhiệm một chút. Dù đó cũng là một sinh mạng. Hơn nữa, nhà chẳng cũng mong cháu bế ?”
Câu khiến Giang Dự Hành ngẩn .
“Con? Truyền thừa hương hỏa gì chứ?” — Anh còn kịp phản ứng .
Ôn Dĩ Đồng hiển nhiên chẳng còn kiên nhẫn tiếp tục với :
“Nếu còn bám theo , sẽ báo cảnh sát vì hành vi quấy rối.”
Cô khoác tay Hạ Thiển, sải bước nhanh trong trung tâm thương mại, biến mất khỏi tầm mắt Giang Dự Hành, để c.h.ế.t sững tại chỗ.
Chương 240 – “Anh thật tàn nhẫn”
Giang Dự Hành về phía vài bước mới chậm rãi dừng .
Trong đầu vẫn lặp lặp những lời Ôn Dĩ Đồng , lòng ngổn ngang một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Thật hôm nay, đến đây là để tìm — Lưu Quế Chi.
Anh trầm mặt tại chỗ thoáng qua trung tâm thương mại, xoay , sải bước vội vã rời .
Lúc , trong quán nước, Lưu Quế Chi và Đồng Tâm Nhi vẫn đang đối diện .
Sau khi trông thấy Ôn Dĩ Đồng , Lưu Quế Chi lập tức gọi điện cho Giang Dự Hành, bảo tới ngay, rằng chuyện quan trọng.
Giang Dự Hành đẩy cửa bước , liếc một cái thấy Đồng Tâm Nhi đối diện , sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sao cô ở đây với ?!
Anh bước tới, giọng chất vấn:
“Cô ở đây làm gì?”
Bị trừng mắt, Đồng Tâm Nhi theo phản xạ co , vai khẽ run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-238-bac-that-su-dong-y-de-chau-sinh-dua-be-nay-sao.html.]
“Bác gái, bác thấy , Giang vốn chẳng tình cảm gì với cháu cả… Xem cháu thật sự duyên làm con dâu bác .”
Vừa thấy hai chữ “con dâu”, Giang Dự Hành lập tức nắm chặt cổ tay cô , lực đạo hề nhẹ, chẳng hề chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Ra ngoài với !”
Lưu Quế Chi còn kịp mở miệng gì, Giang Dự Hành kéo Đồng Tâm Nhi xồng xộc khỏi quán nước.
Hai bên ngoài, mặt trời chói chang hắt xuống. Giang Dự Hành nhíu chặt mày:
“Cô gì? Con dâu là ý gì?”
Đồng Tâm Nhi đỏ hoe mắt, hai tay nhẹ nhàng ôm bụng, giọng run run:
“Giang … thai . Anh cũng cảnh nhà khó khăn, nếu phá thai ít nhất cũng ba, năm nghìn, tiền.”
Cả Giang Dự Hành như ai đóng băng, ngay cả lực đạo tay cũng buông lỏng theo bản năng.
“Hơn nữa hỏi bác sĩ , thành tử cung của vốn mỏng, nếu phá bỏ… thể sẽ còn khả năng sinh con nữa.”
Khi đến đây, nước mắt trong suốt của cô như chuỗi ngọc đứt, ào ạt rơi xuống.
“Giang , đứa bé nên xuất hiện… … nó ở trong bụng , nó cũng là một sinh mệnh, hơn nữa còn là con của … nỡ bỏ nó!”
Đầu óc Giang Dự Hành xoay vòng dữ dội.
Từ lúc cô mang thai, trong đầu bắt đầu điên cuồng phân tích tình thế.
thấy dáng vẻ yếu ớt, run rẩy của cô , trái tim cũng kéo căng theo.
“Cô đừng nữa… trách nhiệm sẽ gánh. Tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền. đứa trẻ … lẽ nên bỏ thì hơn.”
Anh con với khác. Nếu đứa bé thật sự sinh … giữa và Ôn Dĩ Đồng sẽ còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Đồng Tâm Nhi vốn còn cảm thấy ấm lòng khi nửa câu đầu — cứ ngỡ quan tâm đến cô.
nửa câu khiến cô c.h.ế.t lặng.
Cô kinh hoàng che bụng, trân trân :
“Tại ? Cho dù thể c.h.ế.t bàn phẫu thuật, cho dù cả đời thể con nữa, cũng cho giữ nó ?”
“Giang , thể tàn nhẫn như … Tôi định dùng đứa trẻ để trói buộc . Tôi chỉ sống, chỉ để đứa bé thấy thế giới . Tại ngay cả điều đó cũng cho phép?!”
“Thì lạnh lùng, vô tình đến … Người như , xứng với tình yêu của học tỷ, cũng xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai!”
Đồng Tâm Nhi kích động, gương mặt đỏ bừng.
“Nếu nhất định phá thai, thì lấy cả mạng ! Dù mạng cũng chẳng đáng một xu, trong mắt chắc chẳng khác gì con kiến hèn mọn !”
Cô dùng tay lau nước mắt một cách hỗn loạn, đó nghiến răng — lao thẳng phía đường lớn.
Chương 241 – “Cờ bay phấp phới”
Giang Dự Hành hành động của Đồng Tâm Nhi dọa sợ, lập tức túm chặt lấy cổ tay cô.
“Xin , ý làm hại cô… Cô đừng kích động nữa. Là sai, ? Nếu cô thật sự giữ đứa bé, thể đồng ý.”
Anh ngừng một chút, ánh mắt lạnh xuống:
“ thể cưới cô. Chuyện cô hiểu rõ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ, hàng tháng chu cấp tiền nuôi con và sinh hoạt phí. … sẽ cho cô danh phận. Và cô cũng phép tìm nữa, càng nhắc những chuyện mặt bà.”
Đồng Tâm Nhi ấm ức , hồi lâu mới gật đầu:
“Được, đồng ý với , Giang . … thể đưa một ít tiền ? Tôi tiền mua thực phẩm bổ sung, bác sĩ cơ thể thiếu chất dinh dưỡng, đứa trẻ sẽ ảnh hưởng.”
“Anh yên tâm, chỉ cần đứa trẻ tiền nuôi dưỡng, sẽ quấy rầy nữa. Nếu gặp , cũng sẽ xuất hiện mặt .”
Cô thành thật, rõ ràng rành mạch, phân biệt rạch ròi giữa tiền và tình.
Giang Dự Hành thích kiểu như — vì như sẽ tránh nhiều rắc rối.
Thứ sợ nhất là kiểu phụ nữ dây dưa đòi danh phận, bám chặt buông, giống như Tô Bối Nhĩ đây.
Loại phụ nữ đó chỉ khiến ngày càng chán ghét và mất kiên nhẫn.
Anh rút ví, lấy bộ tiền mặt bên trong, đưa cho Đồng Tâm Nhi.
“Ở đây hơn một vạn, cô cầm . Sau sẽ gửi thêm.”
Đồng Tâm Nhi nhận tiền xong lập tức bắt taxi rời , đúng như lời cô — níu kéo, dây dưa thêm một giây nào.
Nhìn chiếc taxi khuất dần, Giang Dự Hành trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh vẫn tiêu hóa xong chuyện bản sắp một đứa con.
Nghĩ đến những lời Ôn Dĩ Đồng lúc nãy, gần như lập tức chạy đến giải thích với cô.
cho dù giải thích… cô cũng sẽ chẳng tin.
Nghĩ đến đây, bờ vai chùng xuống, nặng nề như khoét rỗng.
lúc , từ phía truyền đến tiếng bước chân. Anh đầu — bắt gặp Sở Nghiễn và Bạch Hiểu Dương đang tới.
“Dự Hành? Cậu cũng ở đây ?”
Bạch Hiểu Dương bất ngờ, giơ tay vỗ vai một cái.
Nhìn thấy với bộ dạng “sống dở c.h.ế.t dở”, Sở Nghiễn nhíu mày hỏi:
“Sao thế? Công ty chuyện thuận lợi ?”
Giang Dự Hành lắc đầu, đưa tay bóp sống mũi:
“Không công ty… là Đồng Tâm Nhi.”
Bạch Hiểu Dương và Sở Nghiễn đều ngơ ngác:
“Đồng Tâm Nhi là ai?”
“Cô sinh viên hôm đó ở nhà hàng. Cô thai .”
Câu quá nhiều thông tin, khiến hai sững sờ vài giây mới tiêu hóa .
Bạch Hiểu Dương thậm chí còn lắp bắp:
“Cô … thai với ?”
Lời khiến tâm trạng Giang Dự Hành vốn bực bội càng thêm tệ.
“Hôm đó chỉ Ôn Dĩ Đồng chọc giận… nhất thời trả đũa cô . Không ngờ Đồng Tâm Nhi mang thai.”
Bạch Hiểu Dương há hốc miệng, ngạc nhiên khép miệng.
Sở Nghiễn thì nhíu chặt mày, như rõ điều gì đó mà cần lời.
“Dự Hành, nếu thật sự với Ôn Dĩ Đồng, thì còn để chuyện xảy ? Nếu cô khiến khác mang thai, nghĩ còn cơ hội ?”
Hiếm khi Bạch Hiểu Dương cũng về phía Sở Nghiễn, phần chỉ trích.
Giang Dự Hành vốn vui, bạn bè thêm, lập tức phản bác:
“Chỉ là một phụ nữ thôi mà. Chẳng các ngoài cũng ‘cờ bay phấp phới’* đó ?”
*( — nguyên văn: “cờ bay phấp phới” — là cách châm biếm, ý chỉ đàn ông nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng vẫn “lá cờ đỏ” chính thức ở nhà.)
Bạch Hiểu Dương và Sở Nghiễn đồng thời im lặng, lắc đầu, thêm nữa.
Bọn họ đều hiểu — Giang Dự Hành bây giờ chính làm cho lạc lối.
Cho dù họ thêm gì, cũng sẽ chẳng .
Thấy bạn bè nữa, mà với ánh mắt sâu xa, trong lòng Giang Dự Hành trào lên một ngọn lửa vô hình.
Anh nhấc chân, bước nhanh về phía hội sở gần đó.
Mọi thứ bây giờ rối như một nồi cháo, xử lý vấn đề — thì chỉ thể xử lý chính .
Chỉ cần dùng rượu đổ , não sẽ tạm thời ngừng suy nghĩ.
Chương 242 – “Cùng tập gym nhé?”
Đối với sự bực bội và rối rắm trong lòng Giang Dự Hành lúc , Ôn Dĩ Đồng hề .
Cô và Hạ Thiển dạo gần như bộ khu trung tâm thương mại, đặc biệt là khu nữ trang và thời trang, mua nhiều bộ đồ ưng ý. Tâm trạng cô vô cùng phấn khởi.
Khi trở về ký túc xá của viện nghiên cứu, Ôn Dĩ Đồng xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Bước khỏi thang máy, cô bất ngờ bắt gặp Hách Vũ Thành đang mở cửa phòng.
Cô sững — chẳng còn đang công tác bên DiệmThành ? Sao về nhanh ?
Cô khẽ gật đầu chào, cũng lấy chìa khóa mở cửa phòng .
Hách Vũ Thành nghiêng đầu dáng vẻ đầy chiến lợi phẩm của cô, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Cô vui vẻ như , hớn hở mua sắm cùng khác… Quả nhiên là một cô gái “vô tâm vô phế” ( mảy may để ý đến cảm xúc của ). Không về cùng cũng chẳng với cô cả!
“Cái cho em.”
Giọng Hách Vũ Thành khiến Ôn Dĩ Đồng . Trên tay là một chiếc túi quà đen sang trọng.
Cô nghi hoặc, ánh mắt như hỏi: “Gì ?”
“Đặc sản Diệm Thành. Bạn tặng, dùng, tiện thể đưa em.”
Ôn Dĩ Đồng nhớ đặc sản Diệm Thành là gì… một lúc mới sực nhớ hình như là ngọc trai.
Cô đưa tay nhận lấy túi quà, nhẹ nhàng : “Cảm ơn.”
“Em tối nay sang ăn cơm ?”
Dù cũng thể trắng tay nhận quà. Mời ăn cơm, là cô tự nấu — cũng coi như qua .
Bữa tối cô làm ba món mặn một canh, những món Hách Vũ Thành thích ăn.
“Lần qua Diệm Thành xử lý dự án gì ? Có khó ?”
Câu hỏi khiến Hách Vũ Thành ngừng đũa, liếc cô một cái.
“Em vội hỏi thế, để tiện đỡ mất công đuổi theo tiến độ ?”
Bị trúng tim đen, Ôn Dĩ Đồng lập tức phồng má , làm vẻ tức giận:
“Sao nghĩ cho thế? Tôi chỉ quan tâm, hỏi cho lệ thôi! Anh nghĩ như thì cũng chẳng còn cách nào.”
Cô tiếp tục ăn cơm, như một chú cá nóc nhỏ đang xù gai.
Hách Vũ Thành bật khẽ: “Được , , là suy bụng bụng .”
Anh rõ ràng thấu chiêu trò của cô, nhưng vẫn chịu phối hợp, kể bộ tiến độ công việc ở Diệm Thành.
Ôn Dĩ Đồng chăm chú, đầu óc cũng hoạt động nhanh chóng.
Ăn xong, cô rửa bát thì bà Lưu đến phụ giúp dọn dẹp.
Vừa rửa, bà hỏi:
“Cô Ôn , dạo cô luyện tập mấy chiêu mà dạy ?”
Ôn Dĩ Đồng gật đầu tự tin:
“Đương nhiên là ! Hơn nữa còn chút thành quả đó!”
Bà Lưu hài lòng: “Thể lực của cô Ôn đúng là hơn bình thường nhiều. Tôi tin cô sẽ luyện thành công thôi.”
Ôn Dĩ Đồng đầy tự tin với sức khỏe của :
“Cháu cũng thấy cháu khỏe hơn Hách nhiều . Bà Lưu, rảnh thì bà cũng nên kéo rèn luyện một chút .”
Nói xong, cô còn liếc về phía Hách Vũ Thành đang ở phòng khách, khẽ bĩu môi.
Trong đầu cô mơ hồ chút hoài nghi — thể lực “ở phương diện ” của kém nữa…
Hách Vũ Thành thấy hai đang gì, nhưng rõ ánh mắt khinh bỉ thương hại lẫn hóng chuyện của cô.
Trong lòng dâng lên một cơn tức tên: “Rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì ?”
Dọn dẹp xong, bà Lưu đưa Hách Vũ Thành về.
Ôn Dĩ Đồng tắm, sớm chui chăn.
Cô giường xem bộ phim mà đây luôn xem nhưng thời gian.
Xem xong phim, thời gian là 1 giờ 30 sáng.
Cô vội đặt điện thoại xuống định ngủ, thì màn hình đột nhiên sáng lên trong bóng tối.
Cô nhấc điện thoại, thấy là tin nhắn từ Hách Vũ Thành.
Chưa mở khóa nên thấy nội dung, cô còn tưởng là việc công việc.
khi nhấp xem, nội dung chỉ mấy chữ:
【Ngày mai rảnh ? Cùng tập gym nhé?】