Trong phòng ngủ là một mớ hỗn độn.
Những chiếc bình hoa đắt tiền vỡ tan khắp sàn, bàn lật úp, sách vở và tài liệu rơi vãi khắp nơi.
Hách Vũ Thành giữa đống hỗn loạn , lưng về phía cô, hai tay chống lên chiếc tủ đầu giường bằng đá cẩm thạch, bờ vai phập phồng dữ dội.
Bộ đồ ở nhà nhăn nhúm hình dạng, để lộ phần cổ đang căng cứng.
Nhìn từ phía , mái tóc rối tung, như thể dùng tay vò mạnh.
“Hách…”
Giọng Ôn Dĩ Đồng nghẹn trong cổ họng, chỉ phát một chữ thì Hách Vũ Thành đột ngột về phía cô.
Ánh mắt chạm , cô gần như hét lên vì kinh hãi.
Hốc mắt đỏ ngầu, chi chít những tia m.á.u đáng sợ, trong ánh còn chút lý trí nào, chỉ còn sự hỗn loạn điên cuồng.
Gân xanh trán nổi lên, hàm siết chặt, cổ áo kéo giãn lỏng lẻo. Cả con trông vô cùng chật vật, khác với Hách Vũ Thành mà cô vẫn .
Đây là Hách Vũ Thành cô quen thuộc.
Hay đúng hơn… đây là mặt tối mà từng để ai thấy.
“Cút!”
Anh nghiến răng bật một chữ, giọng khàn đặc đến méo mó.
Giống như , Hách Vũ Thành vẫn chút do dự xua đuổi cô, để cô thấy bộ dạng hiện tại của .
Ôn Dĩ Đồng rời , ngược còn chậm rãi tiến gần một bước.
Nhìn cơn bão đáng sợ trong mắt , trong lòng cô dâng lên nỗi sợ, mà là một cơn đau nhói khó diễn tả.
Dường như giữa họ một mối liên kết kỳ lạ nào đó — đau đớn, cô cũng cảm nhận .
Cô khó khăn mở lời, giọng trầm xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-1015-chung-roi-loan-kich-dong-tro-nang.html.]
“Anh… ? Có cần gọi bác sĩ ?”
Dù Phó Vân Huy còn ở nước ngoài, nhưng cả Vân Thành vẫn những bác sĩ khác thể giúp .
Hách Vũ Thành như hề thấy lời cô. Anh đột ngột giơ tay, quét rơi món đồ trang trí cuối cùng bàn xuống đất.
Tiếng sứ vỡ vang lên chói tai trong màn đêm tĩnh lặng.
Đôi mắt đỏ rực của khóa chặt lấy Ôn Dĩ Đồng, giống như một con báo săn đang con mồi, bất cứ lúc nào cũng thể lao lên xé nát cổ họng đối phương.
Ôn Dĩ Đồng theo bản năng lùi một bước, nhưng Hách Vũ Thành như một con thú mất kiểm soát, mấy bước xông tới mặt cô, hai tay siết chặt lấy vai cô, lực mạnh đến mức gần như nghiền nát xương.
Cô đau đến bật tiếng kêu, cố gắng giãy giụa nhưng thoát .
“Tôi … cút…”
Hơi thở nặng nề của phả thẳng mặt cô, khiến da đầu cô tê dại.
Ôn Dĩ Đồng cố gắng làm tỉnh , nhíu mày :
“Hách Vũ Thành, bình tĩnh một chút, em , em là Ôn Dĩ Đồng, …”
“Im miệng!”
Anh gầm lên, mạnh tay đẩy cô .
Lưng cô đập mạnh bức tường lạnh lẽo, đau đến hoa mắt chóng mặt.
vẫn dừng . Anh bước lên, một tay bóp chặt cổ cô, tay nắm thành nắm đấm, nện mạnh xuống bức tường bên tai cô.
“Rầm!”
Bức tường dường như cũng rung lên.
Nước mắt Ôn Dĩ Đồng trào — vì sợ làm hại , mà vì cô nhận , thực sự thể kiểm soát cảm xúc.
Chứng rối loạn kích động của , nghiêm trọng hơn cô tưởng nhiều.