Sau vụ tai nạn , bắt đầu nghỉ thai sản. Mẹ Lộ cũng yên tâm hẳn, theo lời bà : “Mẹ cần cứ thấy con làm là lo lắng yên nữa.”
Đã lâu ai cằn nhằn như , trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Sống chung một thời gian, tình cảm với Lộ càng thêm gắn bó. Khi ở bên , mới phát hiện hai nhiều sở thích chung. Ví dụ như đều thích chơi cờ, và đều là "thùng cờ thối" (chơi dở). Ví dụ như so với ăn ngoài, thích tự nấu ăn hơn. Ví dụ như nhiều sách yêu thích đều giống , nhưng mỗi quan điểm riêng. Không từ lúc nào, tình cảm giữa và Lộ ngày càng .
Cùng dạo phố, cùng nấu món ngon, cùng sách, cùng ở ban công ngắm hoàng hôn.
Mẹ Lộ : “Giá mà con trẻ hơn chút nữa, hoặc sinh con muộn hơn chút nữa, thì hai con thể làm bạn .”
Tôi cũng , ngả lòng bà: “Thế thì chắc chắn là chuyện tuyệt vời, nhưng giờ như vầy cũng ạ.”
“Ừm, chỉ là thằng con trai kém cỏi, thương con.”
“Vậy nên con mới thời gian hòa hợp với .” Mẹ Lộ ha ha lớn.
Một lát , Lộ ôm , dịu dàng : “Tiểu Ngư, con cho một lời thật lòng, rốt cuộc con và Ngôn Xuyên đang gặp chuyện gì?”
Tôi ngơ ngác chớp mắt. Mẹ Lộ tiếp: “Mẹ đến đây ở cũng vài ngày , bụng con sắp sinh đến nơi , cử chỉ hành động của Ngôn Xuyên đều thấy cả. Con trai rõ, tình cảm của hai đứa e là vấn đề. Mẹ cũng can thiệp, chỉ là hỏi xem, thể giúp con làm gì . Qua những ngày tiếp xúc , Cá nhỏ nhà là cô gái ."
Lời Lộ khiến mũi cay cay. Tôi xoa xoa mũi: “Mẹ, thực sự sự thật ạ?”
“Ừm.”
“Con sợ sẽ ghét con.”
“Cô bé ngốc, con là thế nào, rõ hơn ai hết. Vả chuyện tình cảm , đúng sai thế nào, làm gì tiêu chuẩn nào? Mẹ chỉ làm gì đó cho hai đứa thôi."
Tôi mím môi, khẽ mở lời: “Mẹ, Ngôn Xuyên là mối tình đầu của con.”
“Thế thì quá , thằng nhóc Ngôn Xuyên cũng yêu đương nhiều, hình như hồi đại học một , thoắt cái mười năm .”
Tôi đột ngột ngẩng đầu Lộ: “Chỉ quen một thôi ạ? Hai năm nay quen ai?”
“Không hề, ba con sắp sốt ruột c.h.ế.t . Thế mà nó thật, yêu con cũng với tụi . Đùng một cái kết hôn luôn, ba con đều ngơ ngác.” Mẹ Lộ phàn nàn.
Trong lòng trào dâng niềm vui sướng khôn tả, một hạt giống hy vọng bỗng chốc đ.â.m chồi nảy lộc và lớn lên. Tôi tiếp tục: “Con và Ngôn Xuyên quen , chính là mười năm . Khi đó con học năm nhất đại học, năm ba. Chúng con yêu hai năm.”
Mẹ Lộ che miệng, kinh ngạc . Tôi khổ: “Sau đó chúng con chia tay, mười năm nay, con luôn cố gắng kiếm tiền, thời gian yêu đương. Vài tháng , tòa soạn của con đến nhóm nghiên cứu của Ngôn Xuyên phỏng vấn...” Tôi từ từ kể hết chuyện cho Lộ .
Nghe xong, Lộ thể tin nổi: “Thế nên, thằng nhóc Ngôn Xuyên tưởng con mang thai con của nó? Nên mới lạnh nhạt với con? Vậy tại nó kết hôn với con?”
Tôi ngượng nghịu: “Có lẽ , con cũng rõ. , , con thể bảo đảm, đứa bé thực sự là con của Ngôn Xuyên, nếu tin thì đợi đứa bé sinh , thể xét nghiệm DNA.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-cu-muon-do-vo-cho-toi/chuong-11.html.]
Mẹ Lộ âu yếm xoa đầu : “Con đúng là ngốc. Thằng con trai ngốc của , còn ngốc hơn. Con gái, là với nó nhé?”
Tôi lắc đầu: “Thôi ạ, căn bản tin. Chuyện đêm hôm đó cũng quên sạch . Bây giờ con bằng chứng, đợi đứa bé đời, tiện thể làm xét nghiệm DNA luôn, như mới tin.”
“Được, tùy con. Chỉ là con khổ quá, , gọi thằng ranh hỗn láo về nhà, thể để nó lạnh nhạt với con như thế.”
Mẹ Lộ gọi điện cho Lộ Ngôn Xuyên.
Gọi điện xong, Lộ xuống bên cạnh : “Mẹ ngờ con là cô gái mà Ngôn Xuyên nhớ thương mười năm, nhưng cũng lắm. Người yêu cuối cùng cũng về bên , ôi chao, sắp cảm động c.h.ế.t mất. Tiểu Ngư , nghĩ đến cảnh Ngôn Xuyên đứa bé là con của nó, cái cảnh vả mặt đó, tự nhiên thấy mong chờ quá mất.”
Đây đúng là ruột! Khóe miệng giật giật, cảm xúc buồn bã thở than ban đầu tan biến.
Khi mặt trời lặn, viện điều dưỡng gọi điện đến. “Cô Giang, xin hỏi đây cô từng kích động về mặt tình cảm ?”
Tôi nhíu mày: “Không ạ, tình cảm giữa bà và ba luôn .” Nguyên nhân bệnh với bác sĩ của viện điều dưỡng từ lâu.
“Cô Giang, sáng mai cô rảnh ? Có thể qua đây một chuyến ? Bởi vì qua điều trị, chúng phát hiện nguyên nhân bệnh của cô, thể chút khác biệt so với những gì cô mô tả.”
Lòng "thịch" một cái, nhanh chóng đáp: “Được, ngày mai đến lúc mấy giờ? Hay giờ qua đó kịp ?”
Bác sĩ : “Cô Giang cần vội, cũng gì to tát, chỉ là gọi cô đến để hiểu rõ tình hình. Thực những ngày cô đỡ hơn nhiều so với lúc mới .”
Lòng lúc mới tạm thời yên tâm một chút. Gác máy, Lộ quan tâm hỏi han tình hình. Tôi kể từng lời bác sĩ , Lộ an ủi : “Nếu bác sĩ thì , ngày mai cứ bảo Ngôn Xuyên xin nghỉ cùng con.”
“Điều lắm nhỉ? Anh vốn bận.”
“Không , bận đến mấy thì cũng quan trọng bằng chuyện của con? Yên tâm, chuyện giúp con xử lý.” Nhìn nụ tinh quái mặt Lộ, cũng nhịn theo.
Quả nhiên tối đó Lộ Ngôn Xuyên về. Sau hôm xe tông, liên tục về nhà vài ngày, thấy , ở bên, bắt đầu biến mất. Đã gần một tuần về nhà. Lúc về, Lộ Ngôn Xuyên xách theo hoa quả và đồ ăn vặt thích.
Tôi đưa tay đỡ, Lộ Ngôn Xuyên nghiêng tránh: “Em , để tự đặt.”
Vừa , lo lắng cái bụng của một cái, nhịn hỏi: “Bụng em lớn thế , vấn đề gì chứ?”
Lời còn dứt, Lộ bên cạnh : “Phì phì phì, gở về cháu của , thằng ranh hỗn láo, đứa bé là con của mày đó, ai làm cha như mày hả?”
Lộ Ngôn Xuyên vẻ phức tạp thoáng qua mặt, trả lời, tự cất đồ.
Hôm nay dì giúp việc nấu cua. Sau khi bắt đầu ăn, Lộ Ngôn Xuyên tự nhiên bóc cua, tự nhiên đặt bát .
Sợ quá, Lộ vội vàng ngăn : “Ấy, con đừng đưa cua cho Tiểu Ngư ăn, bây giờ nó ăn cua.”
Lộ Ngôn Xuyên nhíu mày: “Tại ?”