Anh dừng một chút, nữa: "Sau đó lập tức điều phối giường phẫu thuật của các bệnh viện khác, tìm cách để em cũng phẫu thuật kịp thời... A Cẩn, hề bỏ rơi em."
Tôi lạnh một tiếng:"Mặc Uyên, nếu cô chỉ là đồng nghiệp cũ của , thì tại khi thấy chúng bên , cô suy sụp tinh thần, thậm chí là nhảy lầu chứ?"
Mặc Uyên im lặng.
Một lúc lâu , mới mở miệng:"Minh Vy đây một yêu , nhưng vì nhiều lý do mà thể ở bên . Cô luôn kìm nén cảm xúc, nên tinh thần định. Hôm đó ở vũ trường thấy chúng ... lẽ kích thích cô , nên nhất thời nghĩ quẩn."
Tôi từng , khả năng dối của đến thế.
Tôi nhớ rõ ràng, ngay khi kết hôn lâu, nửa đùa nửa thật : "Mặc Uyên, là ghét nhất khác lừa dối . Vì sống trong hết lời dối đến lời dối khác của bố , cuối cùng thậm chí còn mất mạng. Nếu lừa , sẽ bỏ ngoảnh đầu ."
Khi đó, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc , giọng khàn khàn: "Tôi sẽ lừa em."
giờ đây, lời dối nối tiếp lời dối.
Tình yêu đối với , nay chỉ là thứ tô điểm thêm cho cuộc sống.
Được, thì ở bên ; , thì đổi khác.
Vì , ngay khoảnh khắc xác nhận đang dối, loại khỏi thế giới của . Mặc Uyên thấy im lặng hồi lâu, bèn chuyển đề tài.
Anh lấy một bộ trang sức phỉ thúy lấp lánh, rực rỡ.
"Trước đây em , em luôn tìm kiếm di vật của kế bán ." Mặc Uyên đưa hộp gỗ đến mặt , giọng ôn hòa, "Tôi khắp nơi thăm dò, cuối cùng cũng tìm ở một nhà đấu giá nước ngoài, gom đủ tặng em."
Ánh mắt khẽ rung động, rơi màu xanh ngọc bích quen thuộc đó.
Trái tim như một bàn tay vô hình siết nhẹ, chua xót khó tả.
Tôi đưa tay nhận lấy hộp gỗ.
"Đồ vật nhận, sẽ cảm ơn."
"Bởi vì nhanh thôi, cũng sẽ tặng một món quà lớn."
Mặc Uyên khẽ nhíu mày, định hỏi ý gì thì cảnh vệ viên gõ cửa thì thầm vài câu.
Sắc mặt nghiêm , dậy: "A Cẩn, quân vụ khẩn cấp cần xử lý, , em nghỉ ngơi cho ."
Tôi bóng lưng , trong lòng vô cùng rõ ràng.
Cái gì mà quân vụ khẩn cấp, chẳng qua là đến phòng bệnh bên cạnh, chăm sóc cho trong lòng yếu ớt thể tự lo liệu của mà thôi.
Những ngày đó, yên lặng dưỡng thương.
Vô ngang qua phòng bệnh của Tô Minh Vy, luôn thể thấy Mặc Uyên đích chăm sóc cô qua khe cửa khép hờ.
Mỗi chỉ liếc qua một cái thu ánh mắt.
Dù thì, nhanh sẽ còn là chồng nữa, đối với ai thì liên quan gì đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-khong-dat-yeu-cau/chuong-3.html.]
Hôm đó, làm xong kiểm tra trở về phòng bệnh, phát hiện bên trong hỗn độn!
Tim thắt , vồ tới tủ đầu giường kéo ngăn kéo .
Di vật của , biến mất !
Tôi lập tức túm lấy một cô y tá: "Ai phòng ? Đồ của ?!"
"Là... là đồng chí Tô đến một chuyến, cô là giúp ngài lấy chút đồ..."
Ánh mắt lập tức lạnh , thẳng đến phòng bệnh của Tô Minh Vy!
Tô Minh Vy đang dựa đầu giường, thấy xông với khí thế hừng hực thì dường như hề bất ngờ.
"Đồ ? Cô giấu ở ?"
Tô Minh Vy chằm chằm , u ám : "Tôi để đồ trong nhà xác ."
"Cô thì tự mà lấy." Nhà xác của bệnh viện ở tầng hầm, âm u, lạnh lẽo.
Tôi sợ bóng tối từ nhỏ, giờ phút càng rợn hơn.
Tôi nghiến răng, lượt đẩy từng chiếc tủ sắt lạnh lẽo , cuối cùng, trong một chiếc tủ ở góc phòng, thấy chiếc hộp gỗ t.ử đàn quen thuộc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chiếc hộp, định rời thì thấy một tiếng "cạch" lớn.
Cánh cửa sắt của nhà xác, ai đó khóa chặt từ bên ngoài!
"Tô Minh Vy! Mở cửa!"
Tôi bổ nhào cửa, dùng sức đập mạnh, gào lên khản cổ.
Bên ngoài vọng giọng mang theo ý của Tô Minh Vy: "Ôn tiểu thư, cô cứ ở trong đó, bầu bạn với mấy bạn ..."
Tiếng bước chân dần xa.
"Thả ! Mở cửa!!" Tôi dùng hết sức lực đ.â.m cửa, hô hoán, nhưng đáp chỉ là tiếng vọng c.h.ế.t chóc và cái lạnh thấu xương.
Cơ thể vốn suy nhược, cộng thêm sự sợ hãi và lạnh lẽo, thể lực nhanh chóng mất .
Cuối cùng, trượt dọc theo cánh cửa sắt lạnh lẽo ngã xuống đất, ý thức dần mơ hồ, bất tỉnh...
Không qua bao lâu, mơ màng tỉnh dậy, thấy tiếng chuyện mơ hồ từ bên ngoài vọng .
"A Uyên... em xin , em chỉ là đùa với cô thôi, là để đồ trong nhà xác để cô tìm, ngờ cô làm thật... Bây giờ cảnh sát còn tìm đến tận nơi, em tình nghi giam giữ trái phép... em làm đây?"
Tiếp theo là giọng trầm thấp của Mặc Uyên: "Tôi nhân danh nhà, ký giấy bãi nại với cảnh sát . Sẽ , đừng sợ."
Tôi giường lạnh lẽo, cuộc đối thoại bên ngoài, lòng đau như cắt.
Tô Minh Vy suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t ở đây, mà Mặc Uyên, nhẹ nhàng ký giấy bãi nại cho cô ?!
Một luồng m.á.u nóng xộc thẳng lên đầu, giật lấy lọ t.h.u.ố.c thủy tinh bên tay, đập mạnh cánh cửa lớn!