A ĐỆ - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-21 06:15:06
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên học đường Khương thị, ngày ba tháng đến, tin tức về cuộc khảo hạch của Khương gia cho lan truyền từ sớm, bên ngoài vây kín xem.

Ta ở chủ vị, liên tiếp đưa ba đề thi. Tống Oánh Nhi đều ấp úng, thậm chí thể một câu trả lời chỉnh.

Đến đề toán học đơn giản cuối cùng, nàng đỏ hoe mắt, đưa ánh cầu cứu về phía Khương Ngọc.

Ta , Tống Oánh Nhi thể làm việc .

Mỗi ngày lên lớp, nàng bưng rót nước, mang cặp sách và cơm cho các tỷ khác trong Tống gia, thậm chí đứa trẻ nghịch ngợm của Tống gia còn giật tóc nàng ngay trong lớp, la hét đòi ăn bánh bao thịt. Nàng mấy phần tâm trí để dành cho bài vở?

Hoặc cũng thể là do những lời hứa hẹn riêng tư của Khương Ngọc khiến nàng để tâm.

Lúc , những , tỷ Tống gia đều nàng đầy khinh miệt:

 "Ta mà, nàng ngốc, chẳng học gì cả."

"May mà chúng cũng cùng đến học, thì thật là thiệt thòi."

Trước mặt , lớn tiếng :

 "Nàng thật sự phù hợp làm thiếu phu nhân Khương phủ, xin các vị làm chứng."

Lời , sắc mặt Tống Oánh Nhi trắng bệch, lung lay sắp ngã.

Khương Ngọc vội ôm nàng lòng, an ủi một lúc sang chất vấn :

 "A tỷ vì cớ gì độc ác như , sỉ nhục Oánh nhi mặt ngoài?"

Ta khẩy một tiếng, trả lời mà hỏi ngược

"Theo , phu t.ử hỏi bài hàng ngày đều là sỉ nhục ?"

"Nếu nhất quyết cưới nàng, cũng sẽ thành cho ."

"Hôm nay, Khương gia và nàng, chỉ thể chọn một!"

Hắn vẻ như đang chịu sự sỉ nhục tột cùng: 

"Khương gia chẳng thèm hiếm lạ! Tình cảm giữa và Oánh nhi, cả đời tỷ cũng thể hiểu nổi!"

"Tốt, từ hôm nay trở , Khương Ngọc còn là của Khương Thanh , cũng của Khương phủ."

 Ta lập tức tiếp lời, lấy bản giấy đoạn tuyệt quan hệ chuẩn từ .

Khương Ngọc sững sờ tại chỗ, lẽ ngờ dứt khoát như .

Không khí im lặng nhất thời, giữa đám đông vang:

"Nói suông thôi, ngươi tưởng thật sự dám làm ."

"Đáng tiếc quá, Tống cô nương gửi gắm tấm chân tình nhầm chỗ."

Khương Ngọc nghiến răng, cầm bút sắp ký tên.

"Khương Ngọc, xuống bút hối, nghĩ kỹ ," vẻ bụng nhắc nhở:

 "Vì một nữ tử, mà từ bỏ tất cả của Khương gia!"

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Hắn loằng ngoằng mấy nét ký xong:

 "Ta hối hận, cũng cảm thấy hổ khi là Khương gia!"

Lòng vui như hoa nở, thầm mắng ngu ngốc, nhưng cố gắng kiềm chế khóe môi, nặn vài giọt nước mắt: 

"Được! Được! Cứ coi như từng đứa !"

Cất giấy tờ xong, xoay rời khỏi học đường.

Tống Mạn Nhi bước lên một bước chặn :

 "Khương tiểu thư, ngươi câu: Đừng khinh thiếu niên nghèo khó ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/a-de/2.html.]

Nàng dáng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, khác hẳn với Tống Oánh Nhi gầy gò như một nhà.

Ta , theo diễn biến cũ, hiện giờ nàng đang bắt đầu kinh doanh món đậu phụ thối nhỏ, kiếm chút bạc.

"Ồ, ."

"Ngươi..." 

Một cú đ.ấ.m đ.á.n.h bông gòn, nàng nghẹn lời, vẻ mặt bất bình tức giận, "Chẳng qua vài đồng tiền thối, mắt ch.ó thấp kém."

Giờ , hóa lời đồn đãi kiếp là từ chỗ nàng mà .

"Khương phủ chỉ chút của cải mọn, hằng năm tháng chạp đều phát cháo ở cổng thành, dựa thấp kém?" 

Ta chuyển hướng lời , "Hay là Tống Mạn Nhi tiểu thư học uổng phí sách vở mấy tháng nay ở học đường nhà ?"

Tống Mạn Nhi đến mặt lúc đỏ lúc trắng, đáy mắt đầy vẻ cam lòng, nhưng vô phương kháng cự, chỉ thể trừng mắt .

Trở về phủ, ghế quý phi, với tiểu thư hầu cận Tiểu Yên:

 "Cho mỗi trong đám đông vài lạng bạc, bịt miệng họ ."

Ý là những hùa theo la ó trong đám đông, sắp xếp từ , chỉ để kích thích Khương Ngọc thời khắc quan trọng, ký xuống giấy đoạn tuyệt.

"Ngươi thấy quá nhẫn tâm ?" Ta hỏi.

Tiểu Yên lắc đầu: "Là thiếu gia phụ lòng nuôi dưỡng của ngài."

Ta ngẫm nghĩ ánh mắt của Tống Mạn Nhi, xem kiếp , và Tống gia vẫn sẽ ngừng nghỉ đối đầu.

Đếm ngược ngày, theo diễn biến kiếp , Tống Mạn Nhi sẽ nhặt Ngũ Hoàng t.ử thương nửa cuối tháng .

"Bùi Trưng."

Ta thầm nhắc cái tên trong lòng, một tia sáng lóe lên, một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu .

Không sự giúp đỡ của Khương gia, việc kinh doanh đậu phụ thối của Tống Mạn Nhi kéo dài lâu.

Kiếp , khi Khương Ngọc chuyện, vì yêu mà yêu cả nhà, cho gia đinh Khương phủ đến bảo vệ tại chỗ, giúp nàng làm việc công, việc kinh doanh của nàng cũng ngày càng phát đạt, còn mở quán ăn.

Còn , ai chống lưng cho họ, gian hàng nhỏ của nàng bọn lưu manh đường phố để ý, ba bảy lượt đòi tiền bảo kê, thậm chí cuối cùng còn động tay động chân trêu ghẹo.

Khương Ngọc trẻ non , xông đ.á.n.h với chúng. chẳng qua chỉ là một công t.ử trói gà chặt, chỉ vài chiêu đ.á.n.h đến câm họng.

Cuối cùng, Tống Mạn Nhi đập vỡ đầu một tên.

Bọn lưu manh ngày ngày đến cửa Tống gia gây rối, lớn tiếng đe dọa đưa Tống Mạn Nhi ngục. 

Thật sự còn cách nào khác, Tống Mạn Nhi bồi thường vài chục lạng bạc mới dẹp yên chuyện .

Mất hết vốn liếng, xem xem nàng làm thể tiếp tục mở quán ăn nữa.

Khương Ngọc vì chuyện cũng từng đến tìm một , nhưng còn kịp gặp mặt chặn ở cửa.

Trên còn là vải lụa Tô Hàng đắt tiền, mà là quần áo vải thô. 

Ngón tay đỏ ửng vì lạnh trong ngày đông, thể co quắp ngừng , còn dáng vẻ công t.ử Khương gia năm xưa.

Hắn vẫn tự cho là thiếu gia Khương gia:

 "Thả , tìm Khương Thanh."

"Các ngươi còn dám ngăn cản bản thiếu gia, c.h.ế.t ?"

Hộ vệ ở cổng dặn dò từ , cứng rắn chặn ngoài cửa: 

"Người liên quan cấm ."

Khương Ngọc cuối cùng mất hết kiên nhẫn, đặt lời cay độc ở cửa:

 "Khương Thanh, ngươi đừng hòng cầu xin về!"

 

Loading...