Đầu ngón tay chợt siết chặt và ghim sâu lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc đó, bầu khí trở nên loãng , cảm giác ngạt thở ập đến. Hóa là … Thảo nào khám mãi mà vẫn vấn đề ở , uống bao nhiêu thuốc đắng cũng chẳng tác dụng gì. Ngay cả khi từng nghi ngờ thì những nghi ngờ cũng tan biến hết những nồng nhiệt với .
Hóa từ đầu, Giang Hồi Nhiên hề nghĩ đến việc con với . Anh trơ mắt lo lắng cho chuyện , chịu đựng những lời đàm tiếu nhưng bao giờ chủ động nhắc đến chuyện mà chỉ an ủi hết đến khác.
Rốt cuộc khi thấy ngừng làm những việc vô ích, đang nghĩ gì? Liệu đằng chiếc mặt nạ đó, đang chế giễu sự ngu ngốc của ? Cuối cùng thì cũng nếm trải hậu quả còn sót của con d.a.o dịu dàng, mỗi nhát đều đau thấu tim gan.
Tôi chờ đợi mòn mỏi suốt một đêm, cuối cùng cũng đợi Giang Hồi Nhiên về nhà.
Vừa cửa, thấy sofa. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn lúc . giống một hồn ma, đầu tóc rối bù, đôi mắt sưng đỏ.
Giang Hồi Nhiên nhanh chóng bước tới, ôm lòng: "Sao em dậy sớm thế?"
Nói , lời của hàm chứa chút ý trêu chọc : "Không chồng nên ngủ ?"
Tôi cảm nhận lạnh còn sót Giang Hồi Nhiên, bèn thoát khỏi vòng tay . Sau đó, chìa điện thoại mặt Giang Hồi Nhiên. Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn mà Khương Nguyệt gửi cho .
Chỉ qua một cái liếc mắt, thấy rõ khuôn mặt của Giang Hồi Nhiên tái . Đầu ngón tay run rẩy chạm màn hình. Khi ngẩng đầu lên, thấy trong mắt của Giang Hồi Nhiên ánh lên sự hoang mang, bất lực sâu sắc.
Tôi hít sâu một , cố gắng khiến trông thật bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi : "Anh gì ?"
Rõ ràng là Giang Hồi Nhiên hoảng loạn. Anh đưa tay giữ lấy vai , mấp máy môi hai , mím chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/huong-bac-hoi-han/chuong-4.html.]
Mãi một lúc lâu , như mới như tìm giọng của : "Tiểu Bắc, rằng ngày đó, khi rời , cô mang thai đứa con của . Anh đến gặp cô cũng chỉ là để thực hiện nghĩa vụ của một cha."
Tôi chỉ yên lặng , một lời nào.
"Anh xin … Anh xin cục cưng. Anh cố ý giấu em, sợ rằng em chuyện thì sẽ đòi ly hôn, thể sống thiếu em. Anh xin …"
Nói đến cuối cùng, giọng của Giang Hồi Nhiên run run, lộ chút phần nghẹn ngào.
Tôi rũ mi chiếc điện thoại giữa chúng : "Vậy nên công viên giải trí cùng với họ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng , và trung tâm thương mại mua Lego cùng với họ khi đang chọn quà sinh nhật cho ."
Nói đến đây, chợt ngẩng đầu, thẳng mà từng câu từng chữ: "Vậy nên thắt ống dẫn tinh khi đang chuẩn cho việc mang thai để cho hai con họ tuyệt đối cảm giác an ."
Giang Hồi Nhiên run run đưa tay ôm lấy , trong đôi mắt đỏ ửng của tràn ngập hình bóng của : "Không … Khương Nguyệt, cô … cô rằng nếu thắt ống dẫn tinh thì sẽ mang bé Ngọc Mễ . Anh là bố của bé Ngọc Mễ, thể để thằng bé bố bên cạnh ngay từ khi nó còn nhỏ.”
Nói , đột nhiên tỏ vô cùng sốt sắng như chứng minh điều gì đó với và hối hả : "Tiểu Bắc, bé Ngọc Mễ đáng yêu, nếu em đồng ý thì sẽ đón bé Ngọc Mễ về nhà, em sẽ trở thành của thằng bé, chúng cũng sẽ là một gia đình ba viên mãn, ?"
Nghe đến đây, thật sự kìm nén sự châm biếm trong lòng nữa mà khẩy, ngắt lời : "Xin , sở thích làm kế của ai cả."
Linlin
Tôi thoát khỏi vòng kìm kẹp và dậy, liếc một cách lạnh lùng: "Hơn nữa, Giang Hồi Nhiên, Khương Nguyệt nỡ để đứa bé đó rời khỏi mà theo ?"
Nói , bước phòng, đầu , thêm bất kỳ một câu nào từ .