Huấn Luyện Pet - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-06 23:03:09
Lượt xem: 103
Sau t.a.i n.ạ.n xe , mất trí nhớ.
Có một soái ca cơ n.g.ự.c khủng đang túc trực bên giường bệnh, lo lắng việc cho , còn chủ động xin làm cún cưng cho .
Anh là chồng : “Chúng kết hôn bốn năm, tình cảm sâu đậm, như hình với bóng.”
Cho đến một ngày, tìm thấy một bản thỏa thuận ly hôn với trong phòng làm việc, cùng với những đoạn chat cũ.
“Quá đắn, thể làm mấy chuyện đó.”
“...Tôi thấy em và đàn ông đó. Em thích kiểu như , đúng ?”
“Nếu cũng trở nên như , em thể ly hôn ?”
Tôi chằm chằm bản thỏa thuận ly hôn tay.
Trên đó là hai cái tên quen thuộc xa lạ.
Đó là trọng điểm.
Trọng điểm là, thỏa thuận ghi rõ khi ly hôn sẽ chia bất kỳ tài sản nào. Tương đương với tay trắng .
Dưới bản thỏa thuận là một chiếc máy ảnh cũ.
Tôi tùy tiện mở một video, đôi mắt chợt mở to.
Hình như là ở một buổi tiệc nào đó, kéo tay , luôn .
Còn thì cứng đờ , mắt cụp xuống, thậm chí đáp lấy một lời.
Tôi lướt về , xem thêm vài video nữa.
lúc , phía vang lên tiếng mở cửa.
Tôi vội vàng nhét tất cả thứ ngăn kéo.
Vừa , má va một cặp cơ n.g.ự.c căng đầy, săn chắc và cực kỳ đàn hồi.
Một mùi hương nước xả vải thoang thoảng bay mũi .
Tôi thất thần.
“Dung Dung, em đang làm gì ở đây?”
Giọng của đàn ông chút căng thẳng.
Tôi lùi một bước, chống tay lên bàn, ngước .
“Ngủ dậy , ở nhà dạo tìm chút gì đó xem nhớ ký ức .”
Ánh mắt lướt qua bàn làm việc và giường sofa phía , lộ một tia chán ghét.
“Ăn cơm xong sẽ đưa em đến bệnh viện một chuyến nữa, nhưng... đừng bao giờ căn phòng .”
Tôi kinh ngạc: “Tại ?”
Anh im lặng hai giây: “Trước đây mời đại sư đến xem, là nơi đồ sạch sẽ.”
Tôi xuống bàn ăn, một nữa đàn ông đối diện.
Anh cụp mắt, đang chuyên tâm múc canh cho .
Chiếc tạp dề màu hồng nhạt buộc ngang eo làm nổi bật vòng eo thon gọn, càng khiến cơ n.g.ự.c lồ lộ chiếc cổ áo sơ mi mở hờ thêm phần quyến rũ.
Có lẽ vì làm bếp quá nóng, làn da cổ và má ửng hồng.
Một cảm giác 'chồng ' vô cùng hấp dẫn.
Thế nhưng...
Trong đầu bất giác nhớ đoạn video trong chiếc máy ảnh .
Anh trong video nghiêm túc, đắn.
Hoàn khác biệt với hình ảnh chồng gợi cảm đang ở mặt .
Ngày hôm đó tỉnh từ phòng chăm sóc đặc biệt, mở mắt thấy túc trực bên giường.
Đôi mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy.
Dưới cằm lún phún râu lởm chởm.
“Dung Dung, em cuối cùng cũng tỉnh ! Những chuyện đó thể giải thích cho em, em đừng...”
Tôi buộc ngắt lời: “Anh là ai?”
Lời xong bỗng dưng nuốt ngược bụng.
Anh ngẩn một lúc, đột ngột dậy gọi bác sĩ.
Bác sĩ , mất một phần ký ức trong vụ t.a.i n.ạ.n .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/huan-luyen-pet/chuong-1.html.]
Nói chính xác hơn, chỉ nhớ những chuyện xảy năm 20 tuổi.
thực tế—
“Em năm nay 26 tuổi, chúng kết hôn bốn năm .”
Người đàn ông tên Cố Phỉ, là chồng bốn năm của .
Tôi trợn mắt :
“Không thể nào!”
Từ nhỏ đến lớn luôn là phóng khoáng, tự do.
Làm thể còn trẻ tuổi tự trói buộc hôn nhân cơ chứ?
“Là thật.”
Cố Phỉ ,
“Năm năm , chúng gặp trong buổi lễ ở trường cũ, em yêu từ cái đầu tiên.”
“Sau một năm hẹn hò, chúng tiến tới hôn nhân.”
“Cuộc hôn nhân của chúng vô cùng ngọt ngào, cả hai đều chung thủy, ai xen . Tôi yêu em, em cũng yêu , thích quấn lấy , chúng sống những ngày tháng như hình với bóng, thể tách rời, đặc biệt là buổi tối, em đòi hỏi đến mức...”
“Dừng! Dừng! Dừng!”
Nếu vì vết thương, đưa tay bịt miệng ,
“Mấy nội dung thể chiếu đằng thì đừng nữa ?”
Nói xong, dùng ánh mắt nghi ngờ đ.á.n.h giá từ xuống .
Nhìn mặt và vóc dáng, đúng là kiểu thích.
...
“Sao thể kết hôn với nhỉ?”
Sắc mặt Cố Phỉ tái .
vẻ chuẩn từ , đưa tay túi móc hai quyển giấy đăng ký kết hôn, cùng với vài bộ ảnh cưới.
Tôi cúi đầu xem qua một lát, tiếp tục chất vấn:
“Trông trong mấy bức ảnh khá lạnh lùng đấy chứ, chúng thực sự là yêu ?”
Cố Phỉ mím môi: “Đương nhiên , thư tình em cho hồi đó vẫn còn giữ đây.”
“Còn về biểu cảm trong ảnh cưới, chỉ là vì lúc chụp hình quá gần em nên căng thẳng thôi.”
Tôi nhanh chóng tin tưởng Cố Phỉ.
thỉnh thoảng vẫn thấy kỳ lạ.
Ví dụ, đổi cho điện thoại mới và mới, cả tài khoản WeChat đây cũng , cứ như thể đang cố tình né tránh điều gì đó.
Hơn nữa, lúc trò chuyện phiếm, cô y tá với rằng một đàn ông trẻ tuổi đến thăm ở phòng bệnh, nhưng khỏi thang máy của Cố Phỉ đưa mất.
“Đó là gì.”
Nghe hỏi, Cố Phỉ ,
“Đầu óc chút vấn đề, đây cứ tìm đủ cách tiếp cận em, cho xử lý .”
“Em cứ an tâm dưỡng thương, đừng bận tâm mấy thứ quan trọng đó.”
“Dung Dung.”
Trên đường đến bệnh viện, nghĩ đến những thứ thấy trong phòng làm việc, tâm trạng bất an.
Cố Phỉ dường như đoán ý nghĩ của ,
“Em đang nghĩ gì ?”
“Hôm nay ở nhà phát hiện ...”
Tôi xong, nhân lúc mặt , nhẹ nhàng ấn gáy , kéo về phía .
Khiến cả khuôn mặt vùi cặp cơ n.g.ự.c của .
Mùi thơm sạch sẽ ập mặt cùng với cảm giác ấm áp, đàn hồi má khiến chếnh choáng.
Lời đến miệng nuốt , đổi sang một câu khác,
“Hôm nay tìm thấy một bộ trang phục hầu gái tai thú ở nhà, chắc là chuẩn cho đúng , khi nào thì mặc cho xem?”
Cố Phỉ khàn giọng: “Nếu em xem, tối nay là thôi.”
Anh thật cách.
Tôi hài lòng nhắm mắt , mặc kệ bản cơ thể vĩ đại của bao bọc.