Bữa tiệc diễn ra tại nhà hàng Ý sang trọng bậc nhất Sài Gòn, nơi mỗi chiếc ly pha lê cũng có giá bằng cả tháng lương của cô trước kia.
Hạ An bước xuống xe với bộ đầm lụa satin màu ngọc trai, khoác bên ngoài là áo khoác mỏng do đích thân Lục Trạm Thần chuẩn bị. Đôi giày cao gót khiến cô nhón chân như đang bước qua vết thương cũ chưa lành.
Anh đi bên cạnh cô, không nắm tay, không giới thiệu. Chỉ là một ánh mắt lướt qua đủ khiến người khác hiểu: cô là của anh.
Cô trở thành tiêu điểm của đám đông. Những ánh nhìn tò mò, khinh miệt, soi mói bủa vây. Nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng. Nếu đã chọn bước vào thế giới của anh, cô không thể yếu đuối thêm lần nào nữa.
“Lục tổng, ngài đến rồi!”
Một người phụ nữ duyên dáng bước đến, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Cô ta có gương mặt thanh tú, ánh mắt biết cười và đôi môi đỏ mọng.
Hạ An vô thức siết chặt tay.
“Đây là Thiên Di – CEO thương hiệu thời trang LD, cũng là… người cũ của tôi.” – Lục Trạm Thần nói bằng giọng thản nhiên, như thể đang giới thiệu một món hàng.
Thiên Di không giấu được nụ cười đầy ẩn ý:
“Người cũ sao? Anh vẫn nhớ mà nói ra à?”
Hạ An cứng người. Cô không nghĩ anh sẽ nói ra trước mặt mình như vậy, không hề kiêng dè.
Thiên Di quay sang cô, ánh nhìn từ đầu đến chân như đang đánh giá:
“Cô là…?”
“Bạn đi cùng.” – Hạ An trả lời nhanh, nhẹ, nhưng chắc chắn.
“Ồ…” – Thiên Di cười, rồi quay sang Lục Trạm Thần. “Em nhớ anh không thích dẫn người đi cùng đến sự kiện.”
“Thói quen có thể thay đổi.” – Anh nhún vai, rót một ly rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-5-nguoi-cu-cua-anh-ay.html.]
Cả ba ngồi vào bàn. Không khí dần trở nên ngột ngạt hơn khi Thiên Di không ngừng dùng ánh mắt dịu dàng tấn công người đàn ông lạnh lùng bên cạnh cô. Còn Lục Trạm Thần? Anh im lặng, nhưng không hề từ chối những câu nói mập mờ tình cũ từ Thiên Di.
Hạ An cảm thấy mình như người thừa.
Ly rượu trong tay chưa uống đã chát tận cổ.
Khi Thiên Di đứng dậy, cố tình đặt tay lên vai Lục Trạm Thần và thì thầm điều gì đó, Hạ An không chịu được nữa.
Cô đứng lên, gượng cười:
“Xin lỗi, tôi cần vào phòng vệ sinh.”
Không đợi anh phản ứng, cô bước nhanh ra khỏi bàn.
Cánh cửa khép lại sau lưng cô. Trong lòng dâng lên một cảm giác lạc lõng không tên. Hợp đồng là thật. Những gì anh làm cũng không sai. Nhưng sao lòng cô lại đau đến vậy?
Lúc cô bước ra từ nhà vệ sinh, bất ngờ một bóng đen chắn trước mặt. Là Lục Trạm Thần.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc như dao:
“Cô định trốn sao?”
“Không…” – Cô tránh ánh mắt anh. “Tôi chỉ… thấy mình không cần thiết.”
“Cô không cần nghĩ.” – Anh kéo mạnh tay cô, ép cô vào tường. “Chỉ cần biết, tôi không cho phép cô bỏ đi khi tôi chưa cho phép.”
“Ngay cả việc rời khỏi bàn ăn cũng phải xin phép anh sao?” – Cô cắn môi.
“Cô là của tôi.” – Anh khẽ cúi đầu, hơi thở phả lên vành tai cô. “Chỉ tôi được quyền định đoạt cảm xúc và giới hạn của cô. Kể cả khi cô thấy đau…”
Cô nhắm mắt, không phản kháng. Cô biết, một lần nữa, cô lại rơi vào thế giới đầy kiểm soát và chiếm hữu của người đàn ông này.