Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI – PHẦN 3
CHƯƠNG 5: “ANH YÊU EM ĐẾN MỨC… KHÔNG CHO EM RA KHỎI NHÀ”
Biệt thự Lục gia mấy tuần gần đây như biến thành một pháo đài.
Camera gắn thêm ở góc.
Tất cả cửa sổ bằng kính chống đạn.
Nhân viên vệ sinh, đầu bếp, tài xế đều… khai báo sức khỏe từng ngày.
Hạ An sofa, tay xoa bụng còn phẳng lì nhưng trở thành “trái tim thứ hai” trong nhà.
Bên cạnh, Trạm Thần mặc áo sơ mi xắn tay, tự tay gọt trái cây – quên liếc camera an ninh kiểm tra “xem ai tiếp cận vợ ”.
“Anh yêu… em thấy mệt…”
Anh lập tức bật dậy:
“Đưa bệnh viện!
Hoặc gọi bác sĩ đến ngay!”
“Không mệt kiểu đó… mà mệt vì quản lý quá kỹ đó!” – Cô bĩu môi.
Trạm Thần dừng tay, bước đến cạnh cô, giọng trầm hẳn:
“Anh quá.
em hiểu …
Đây là đầu gia đình thật sự.”
“Gia đình thật sự?”
“Ừ.
Em là vợ , là của con …
Và cho phép bất cứ rủi ro nào xảy – dù chỉ là trầy xước.”
Hạ An thở dài.
Mấy tuần nay cô gần như “nhốt” trong biệt thự :
Ra ngoài? Không cho.
Đến spa? Không cho.
Hẹn bạn bè cà phê? Không cho.
Thậm chí… mua đồ online cũng kiểm tra giỏ hàng kỹ lưỡng: “Sản phẩm BPA ? Thành phần kem dưỡng retinol ?”…
Hạ An nhíu mày , đầu giọng cô trở nên nghiêm túc:
“ nghĩ… em cũng cần gian thở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-5-anh-yeu-em-den-muc-khong-cho-em-ra-khoi-nha.html.]
Trạm Thần siết tay cô, ánh mắt lo lắng thật sự:
“Anh yêu em… đến mức…
Anh chỉ em và con an tuyệt đối.”
“Vậy… em thành tù nhân hả?” – Giọng cô nghèn nghẹn.
Trạm Thần lặng im.
Anh vốn là kẻ bá đạo.
Với yêu, sự bá đạo biến thành một loại kiểm soát – mà chính đang làm tổn thương cô nhẹ nhàng.
Tối hôm đó – trong bữa ăn
Anh gắp từng miếng nhỏ cho cô, nhưng đầu tiên, Hạ An im lặng , đùa như ngày.
Sau bữa ăn, đặt tay lên bụng cô – theo thói quen:
“Hạ An… vợ yêu, mai đưa em kiểm tra tổng quát nhé?”
“Không cần.
Em khỏe.
nếu mai còn cho em ngoài một …
Em sẽ lén trốn thật đấy.”
Câu như đ.â.m thẳng lòng Trạm Thần.
Anh chằm chằm phụ nữ mặt – bụng cô còn nhỏ lắm…
ánh mắt cô… bắt đầu nét u uất.
“Em ghét kiểm soát em đến mức đó ?” – Giọng trầm xuống.
“Em ghét .
Em yêu …
em yêu theo cách nhốt trong bốn bức tường thế .”
**Đêm đó – Trạm Thần cạnh, tay vẫn ôm chặt eo cô…
mắt mở trừng, ngủ nổi.
Lần đầu tiên kể từ khi yêu cô… thấy sợ.
Sợ mất cô.
Không vì cô phản bội.
Mà vì chính sự yêu thương quá mức của … thể khiến cô bỏ mà .**