HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI - Chương 27: Lúc Em Run Rẩy Cũng Phải Là Trong Vòng Tay Anh

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 02:51:05
Lượt xem: 329

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng sóng vỗ vẫn vang lên đều đều ngoài cửa sổ mở hé.

Tấm rèm trắng lặng lẽ bay nhè nhẹ trong gió sớm, nhưng trong phòng, hơi nóng chưa kịp tan.

Trên chiếc giường phủ ga trắng, Hạ An nằm nghiêng, tấm chăn mỏng trượt khỏi bờ vai trắng ngần, để lộ vết cắn nhè nhẹ nơi xương quai xanh – vừa gợi cảm, vừa sở hữu.

Lục Trạm Thần ngồi bên mép giường, nửa người trên trần trụi, tay lướt nhè nhẹ theo đường cong lưng cô như đang trân trọng một tác phẩm điêu khắc mềm mại, sống động.

Hạ An khẽ rên khi anh chạm đến vùng eo mềm yếu.

“Đau à?” – Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng.

Cô hít một hơi, quay đầu lại, ánh mắt long lanh nước:

“Anh… cả đêm rồi…”

Anh bật cười trầm khàn, hơi thở nóng rực trùm lấy môi cô:

“Em biết anh nhịn bao nhiêu đêm không? Từng đêm, anh nằm trên giường mà tưởng tượng cảnh em rên dưới thân người khác… tim anh như bị cắt từng nhát.”

Cô đỏ mặt, tay siết lấy ga giường.

“Anh biến thái thật…”

“Với em, anh cho phép bản thân mình biến thái.” – Anh vừa nói, vừa kéo tay cô đặt lên phần cơ thể đang cương cứng phía dưới, gằn giọng:

“Em cảm nhận đi… muốn dừng lại không?”

Cô chưa kịp trả lời thì đã bị anh đè xuống.

Lần này, anh không dịu dàng. Không báo trước. Không chần chừ.

Anh đ.â.m vào cô dứt khoát, khiến cô bật tiếng rên ngọt ngào:

“Ưm… Trạm Thần… chậm… chậm chút…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-27-luc-em-run-ray-cung-phai-la-trong-vong-tay-anh.html.]

“Không chậm.” – Anh nghiến răng, hôn lên cổ cô:

“Anh muốn mỗi lần em bước đi, đều phải nhớ đến anh vừa làm gì nơi này.”

Anh giữ chặt hai đùi cô, tách ra rộng hơn, khiến cô càng không có chỗ trốn. Cú nhấn sâu tiếp theo khiến cô nấc nghẹn, tay đập nhẹ vào n.g.ự.c anh:

“Không… không được mạnh vậy…”

“Em không nói câu đó đêm qua.” – Anh gằn.

“Đêm qua em còn bám lấy anh, van xin anh đừng dừng cơ mà?”

Cô bật khóc vì sung sướng lẫn tê rần.

Cơ thể không còn là của cô nữa, mọi khoái cảm đều bị người đàn ông này điều khiển bằng từng nhịp hông sâu đến tận xương sống.

Bàn tay anh trườn lên bóp nhẹ n.g.ự.c cô, rồi kéo đầu v.ú vào miệng, mút mạnh khiến cô cong người lên vì tê dại.

“Em… anh ơi… em ra… a—”

“Ra đi. Anh vẫn còn muốn nữa.” – Anh siết chặt eo cô, nhấn mạnh, dồn dập, không cho cô thời gian hồi phục.

Một tiếng sau.

Cô nằm bẹp trong chăn, da đỏ ửng, cổ rải rác vết hôn.

Anh nằm cạnh, tay gác ngang bụng cô, khẽ thì thầm:

“Từ nay, lúc em run rẩy… cũng phải là trong vòng tay anh.

Dù là đau, là nhớ, hay là muốn buông – thì cũng phải ở bên anh.”

Cô ngước lên nhìn anh, nước mắt khẽ rơi.

Và lần đầu tiên sau bao ngày xa cách… cô chủ động hôn anh, thì thầm đáp:

“Em không trốn nữa.”

Loading...