HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI – PHẦN 2
CHƯƠNG 13: CHUYẾN TRĂNG MẬT TRÊN MÂY VÀ NHỮNG NỤ HÔN DƯỚI TRỜI ÂU
Paris – thủ đô của tình yêu.
Căn penthouse 5 sao sát sông Seine, ban công ngập nắng, mùi bánh sừng bò thoảng trong gió.
Hạ An đứng ở đó – chân trần, mặc sơ mi trắng rộng của chồng, tay cầm một ly cacao nóng… và ánh mắt mơ màng.
Trạm Thần bước ra từ phòng tắm, quấn khăn ngang hông, hơi nước vẫn còn bốc nhẹ.
Anh đứng sau lưng cô, ôm eo, cằm tựa lên vai:
“Sáng Paris đẹp đấy.
Nhưng anh thấy em còn đáng nhìn hơn.”
“Anh không chán em sao? Cả ngày chỉ nói mấy lời sến rện.”
“Chán làm sao được. Vợ anh mà.
Anh còn chưa khen đủ đâu…”
Anh xoay người cô lại, đặt ly xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi trượt xuống môi – và giữ lại lâu hơn mức bình thường.
“Ngày đầu tiên của tuần trăng mật…
Cho anh xin lịch ôm vợ nguyên ngày được không?”
“Không được. Em muốn đi Louvre.”
“Vậy thì… cho anh ôm vợ suốt trong bảo tàng cũng được.”
10 giờ sáng – cặp đôi xuất hiện tại bảo tàng Louvre.
Hạ An mặc váy trắng đơn giản, tay trong tay với Lục Trạm Thần – người hôm nay đã chịu bỏ vest, mặc sơ mi đen và quần jean đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất tổng tài cực gắt.
Họ dừng trước bức họa nàng Mona Lisa.
Hạ An chăm chú nhìn tranh, còn Trạm Thần… chỉ chăm chú nhìn cô.
“Nàng ấy có nụ cười bí ẩn.
Nhưng em lại có nụ cười khiến anh mất trí nhớ.”
“Anh thật không thể để em yên được nhỉ?”
“Không thể. Nhất là đêm qua, em khiến anh nghiện em thật sự.”
Buổi chiều – họ cùng dạo quanh khu phố cổ Montmartre.
Cô mua tranh, anh mua kem.
Cô lén hôn má anh giữa phố, anh… thì dán môi vào cổ cô khi vắng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-13-phan-2-chuyen-trang-mat-tren-may-va-nhung-nu-hon-duoi-troi-au.html.]
“Paris đúng là có phép màu.
Em thấy… em đang được sống thật với chính mình.”
“Vì em đang sống bên người yêu em thật lòng.”
Buổi tối – trong bồn tắm đá cẩm thạch của khách sạn.
Ánh nến lung linh, hoa hồng đỏ thả trôi trong nước, và một ly rượu sâm panh sóng sánh bên mép bồn.
Hạ An ngâm mình, đôi má hồng lên vì hơi nóng… và ánh mắt rực cháy của người đàn ông đang bước vào.
“Hết ngày đầu tiên rồi.
Vợ anh có hài lòng không?”
“Hài lòng, nhưng chưa đủ.” – Cô nhìn anh, cong môi đầy ẩn ý.
Anh không hỏi nữa.
Chỉ nhẹ nhàng bước xuống bồn, kéo cô vào lòng.
Nước vỗ nhẹ quanh hai người.
Cô ngồi lên đùi anh, tay vòng quanh cổ.
“Hạ An.”
“Anh yêu em.”
Cô áp trán vào trán anh:
“Lục Trạm Thần.
Em cũng yêu anh.
Không còn hợp đồng nào trói buộc.
Nhưng tình yêu này… em nguyện trói chặt lấy anh mãi mãi.”
Bồn tắm ấy, đêm ấy… không chỉ có nước, mà còn đầy ắp hơi thở gấp gáp, nụ hôn sâu và những tiếng rên khẽ trong cổ họng.
“Đêm đầu tiên của trăng mật…
Anh sẽ cho em biết, yêu không cần giấy tờ – vẫn có thể cuồng si đến dại dột.”
Sáng hôm sau – Hạ An thức dậy trên giường phủ đầy cánh hồng.
Một hộp quà đặt trên gối: là một chiếc dây chuyền mạ vàng, hình trái tim có khắc dòng chữ nhỏ:
"Trên giấy là vợ. Trong tim là định mệnh.”