Hợp Đồng Hôn Nhân Của Cô Dâu Gả Thay - Tống Dật Minh & Trì Dao - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-09-12 15:25:47
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Dựa sự giúp đỡ của Trì Dao, sự việc công trình xảy tai nạn cũng Tống Dật Minh khéo léo xử lý.
Nhờ đó, dư luận vốn đang ngả sang chiều hướng bất lợi, dần dần dịu xuống. Một đơn vị truyền thông định hướng , vì tiếp tục chỉ trích gay gắt, họ bắt đầu đưa tin về biện pháp khắc phục, về tốc độ xử lý nhanh chóng của tập đoàn Tống thị.
Những ngày đó, công việc cũng đè nặng lên vai Tống Dật Minh nữa, thứ khiến đàn ông lo lắng là thời hạn ly hôn khi chỉ còn một tuần.
Thời gian về , Tống Dật Minh đều trở về biệt thự sớm, mỗi bữa ăn đều dùng cơm cùng với Trì Dao.
Tận đến những lúc cận kề của thời hạn ly hôn, Tống Dật Minh mới hiểu bốn năm cũng chỉ trôi qua trong cái chớp mắt. Nhanh đến mức khiến hối hận cũng muộn màng.
Ngồi bàn ăn, gian rộng lớn của phòng ăn biệt thự vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng quen thuộc, chỉ tiếng muỗng chạm bát nhẹ đều đều. Dù rằng chỉ còn một tuần nữa là đến hạn ly hôn, cả hai đều nhắc đến điều đó, vẫn giữ vẻ bình thản như ngày, như từng tồn tại áp lực thời gian những cảm xúc dồn nén bấy lâu.
Trì Dao khẽ gắp miếng cơm, ánh mắt vẫn hướng về phía , cất giọng hỏi.
“Công trình khi giải quyết rắc rối và khởi công của tiến độ đến ? Khi nào sẽ thành?”
Giọng cô bình thản, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên chút lo lắng cùng nặng trĩu. Cô rằng tuy giải quyết, song Tống Dật Minh vẫn còn theo dõi tận gốc.
Tống Dật Minh đặt đũa xuống, đôi mắt sâu lắng bát cơm mặt như đang đắn đo lời đáp.
“Theo kế hoạch hiện tại, nếu thứ thuận lợi, công trình sẽ thành đúng hạn. vẫn còn nhiều yếu tố bất ngờ, nên sẽ giám sát sát từng hạng mục.”
Trì Dao gật nhẹ, thêm gì. Câu hỏi dẫu bình thường, nhưng cả hai đều hiểu rằng trong khoảnh khắc , ngoài công việc, tâm trạng của họ còn chất chứa muôn vàn nỗi niềm khác.
Cả hai im lặng ăn, mỗi miếng cơm trôi qua đều nặng trĩu suy tư, trái tim dường như đang đồng điệu với mà ai chịu phá vỡ sự tĩnh lặng .
Tận lúc dùng bữa xong, Trì Dao dậy, khẽ thở dài, nhẹ nhàng dọn dẹp chén bát men theo cầu thang trở về phòng .
Từng bước chân sàn gỗ vang lên khẽ khàng, ngược trong lòng cô, cảm giác nặng nề của suy tư vẫn tan.
Đến cửa phòng, Trì Dao mở, thấy Tống Dật Minh theo sát phía . Người đàn ông cao lớn, dáng ung dung nhưng ánh mắt giấu chút quan tâm, làm cô cảm thấy bối rối.
Anh nhiều, chỉ dừng cửa, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng.
“Trì Dao… bốn năm qua, chúng kết hôn, nhưng vẫn từng mắt gia đình nhà vợ.”
Trì Dao khẽ ngẩng đầu, mắt mở to, ánh mắt lấp lánh ngạc nhiên bâng khuâng. Cô thầm nghĩ, … gặp nhà Trì gia chứ?
“Trì Quốc Thành, Tâm Dao… gặp họ …”
Tống Dật Minh nhận ánh của cô, lắc đầu, giọng trầm ấm.
“Chưa gặp vợ. Người bà nuôi nấng em, chăm sóc em… từng mặt. tìm hiểu, rõ về bà… về tất cả những gì em trải qua.”
Lời dứt, trong lòng cô dâng lên từng đợt cảm xúc khó thành lời. Cô im lặng thẳng mắt , thấy rõ sự chân thành mà giờ cô vẫn nghĩ thể nhận .
Cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng trầm thấp dứt khoát.
“Anh… tìm hiểu về ?”
Đoạn ký ức về cô lẫn bà, cô từng kể cho ai, trong miệng đời cô là kẻ thứ ba, tồi tệ. Dù rằng bên ngoài cô yêu quý, nhưng cũng chẳng dám nhắc đến tên.
Tống Dật Minh gật đầu, ánh mắt kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-hon-nhan-cua-co-dau-ga-thay-tong-dat-minh-tri-dao/chuong-63.html.]
“Anh tìm hiểu. Vì hiểu em, em từ đến, những quan trọng với em, để bao giờ làm tổn thương em thêm nào nữa.”
Câu như một luồng gió thổi qua tâm trí Trì Dao, khiến cô khẽ nhắm mắt, hít sâu một . Cảm giác quan tâm, nhận bộ con của từ quá khứ đến hiện tại là thứ mà cô từng nhận quý giá đến nhường nào.
Cô , nữa lặp .
“Anh dị nghị việc là thứ ba?”
Tống Dật Minh nghiêng , giọng vẫn trầm thấp, chậm rãi, như từng chữ thấm sâu lòng cô.
“Có những việc… chỉ trong cuộc mới hiểu rõ. Anh tìm hiểu, em từng trải qua nhiều nỗi khổ riêng, những lựa chọn bà buộc đối mặt… Anh hiểu rằng bên ngoài thể phán xét, nhưng chỉ em và bà mới hiểu hết câu chuyện đó.”
Anh khẽ hít một , ánh mắt dõi theo Trì Dao, kiên định đầy dịu dàng.
“Và vì thế, với , bà chỉ là quá khứ phức tạp, mà còn là vợ của . Là nuôi nấng, yêu thương và bảo vệ em. Anh sẽ luôn bà với sự tôn trọng, vì tôn trọng em… và tất cả những gì em trân quý.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, cả hai cửa phòng, mà cần lời nào thêm. Trì Dao, từ sâu thẳm trong lòng, thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô từ từ gật đầu, như đáp sự chân thành của .
…
Nghĩa trang Thanh Bình.
Sương sớm vẫn còn vương những ngọn cỏ, phủ một lớp lạnh mỏng manh. Những ngôi mộ xếp đều tăm tắp, lặng lẽ giữa màn sương mờ, tạo nên một gian tĩnh lặng trang nghiêm.
Phía ngoài, bác bảo vệ dậy từ sớm mà quét dọn, thấy đến thăm liền tiến mở cổng.
Trì Dao bước xuống xe, tay ôm chặt đóa hoa tươi thắm, thở khẽ bốc lên trong khí lạnh. Bên cạnh, Tống Dật Minh cũng bước xuống, áo khoác phẳng phiu, đôi mắt sâu thẳm dõi theo từng bước chân của cô.
Trì Dao ôm đóa hoa trong lòng, từng bước sâu lối mòn rải sỏi nhỏ. Đôi giày cô khẽ phát âm thanh lạo xạo, hòa lẫn với tiếng chim đầu ngày gọi trong sương mù.
Đến hai phần mộ phủ rêu xanh, cô chậm rãi quỳ xuống. Đặt đóa hoa tươi lên bia mộ, Trì Dao khẽ chạm tay mặt đá lạnh lẽo, giọng run rẩy nhưng từng chữ vẫn dứt khoát.
“Bà ngoại… là nuôi nấng, yêu thương từ nhỏ. Đáng tiếc khi lên tám tuổi, bà mắc bệnh nặng, chịu bao đớn đau. Sau đó bà đưa đến Trì gia… đến năm chín tuổi, đó là lúc nhận tin bà qua đời.”
Cô dừng , hít sâu một như kìm giữ tất cả cảm xúc, nhưng khóe mắt nóng lên, hàng lệ cuối cùng vẫn rơi xuống, lăn dài gò má.
Tống Dật Minh lặng lẽ , ánh mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của cô, mang theo sự xót xa chẳng thể thốt thành lời. Anh tiến lên một bước, khom đặt đóa hoa trắng tinh khôi xuống hai phần mộ, cúi thấp đầu thật lâu.
Anh và bà để bảo vệ cô.
Thế nhưng bản hợp đồng ly hôn ngu ngốc do bốn năm thành lập, đến giờ vẫn còn nhắc nhở .
Bác bảo vệ ở phía xa, dừng một thoáng theo bóng dáng hai trẻ phần mộ phủ rêu phong. Ông khẽ thở dài, giọng trầm ấm vang lên trong buổi sớm còn vương lạnh, từng chữ rõ mồn một.
“ là đôi vợ chồng trẻ hiếu thuận, tình cảm gắn bó. Người mất nơi suối vàng hẳn cũng an ủi phần nào.”
Trong ánh mắt già nua của ông, hình ảnh Trì Dao và Tống Dật Minh cùng quỳ mộ, lặng lẽ đặt hoa, thật giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc, đang cùng chia sẻ nỗi đau và ký ức.
Trì Dao khẽ ngước sang Tống Dật Minh, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, hề để lộ bất kỳ cảm xúc xao động nào. Chỉ cô hiểu rõ, sự ấm áp mà ngoài thấy, vốn chỉ là một bức màn mỏng manh. Bên lớp vỏ là một vết nứt lớn, ai thể dễ dàng hàn gắn.
Hơi sương vẫn vấn vít quanh vai áo, tiếng gió lùa qua tán cây già khẽ xao xác. Trong khoảnh khắc , cả hai đều lên tiếng.
Bác bảo vệ mỉm , trở công việc quét dọn, để mặc cho hai ở cùng phần mộ.
Trì Dao cúi đầu, hàng mi run rẩy, lòng thắt . Cô rõ… giữa cô và , chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ đến dấu chấm hết.