Hợp Đồng Hôn Nhân Của Cô Dâu Gả Thay - Tống Dật Minh & Trì Dao - Chương 56: Lo lắng cho anh
Cập nhật lúc: 2025-09-12 15:25:40
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Vellure Studio.
Mọi vẫn đang tập trung làm việc, âm thanh máy khâu lạch cạch vang lên đều đặn, mùi vải mới quyện cùng hương cà phê thoang thoảng trong căn phòng, manocanh khoác lên những mẫu váy dở dang, bàn cắt trải đầy phác thảo và vải vóc.
Vài nhân viên thì tư vấn cho khách hàng lựa chọn những bộ thiết kế phù hợp với vóc dáng của bản .
Mọi vẫn đang bận rộn làm việc. Ngay thời điểm , tiếng tivi treo tường vang lên, chương trình tin tức thời sự chen sự ồn ào nho nhỏ.
“Sáng hôm nay, tại công trình trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Tống thị, một vụ tai nạn lao động nghiêm trọng xảy . Theo thông tin ban đầu, giàn giáo bất ngờ sập khiến nhiều công nhân thương, trong đó một tử vong. Hiện gia đình nạn nhân cùng nhiều lao động khác tập trung phản đối, yêu cầu làm rõ trách nhiệm của chủ thầu và tập đoàn…”
Hình ảnh chiếu màn hình lập tức thu hút sự chú ý. Ống kính truyền hình lia đến cảnh Tống Dật Minh xuất hiện tại công trường, áo sơ mi trắng, dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông hỗn loạn. Khuôn mặt đàn ông lúc căng thẳng, khóe mày nhíu chặt, xung quanh là tiếng chất vấn dồn dập của công nhân và gia đình nạn nhân.
Trong studio, tiếng bàn tán vang lên.
“Trước đó qua dự án lớn , nếu thành công sẽ thu hút vô khách đến. Không nghĩ quá trình thi hành xảy biến cố.”
“Trời ơi, công trình lớn thế mà để xảy chuyện…”
“Nghe mấy hôm nay tập đoàn Tống thị chịu áp lực nhỏ …”
“Người đầu chắc khổ lắm, còn là ngài Tống Dật Minh… hôm qua vẫn ở đây.”
Trì Dao ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm màn hình. Khoảnh khắc trông thấy Tống Dật Minh, cô khẽ sững . Thì đó chính là lý do sáng nay rời sớm. Ánh mắt trầm tĩnh nhưng mệt mỏi của hiện màn hình, khiến lòng cô dấy lên một cảm giác khó tả.
Nhân viên vẫn bàn tán, cô liền chủ động tiến lên tắt màn hình ti vi, lớn giọng nhắc nhở.
“Mọi tập trung công việc của , nếu lương tháng sẽ xem xét .”
Âm điệu nghiêm khắc khiến cả căn phòng thoáng chốc im lặng. Vài nhân viên ngượng ngập , vội vàng cúi xuống chỉnh bản vẽ, giả vờ bận rộn với khung may. Chỉ một hai cô gái trẻ vẫn còn lén liếc sang màn hình tối đen, thì thầm vài câu nhưng dám lớn.
Không khí trở nhịp bình thường, chỉ lòng Trì Dao là cách nào lặng .
Đêm xuống.
Biệt thự rộng lớn sáng đèn, nhưng vắng lặng đến mức rõ tiếng kim giây tích tắc nơi phòng khách. Trì Dao ghế sô pha, tay cầm tách nguội lạnh từ lâu.
Dì giúp việc thấy cô liền lo lắng mà nhắc nhở.
“Cô Trì, cô mau nghỉ ngơi, đêm khuya , dạo gần đây sang tháng là mùa đông gió lạnh, cô đợi ông chủ như sẽ bệnh mất.”
Trì Dao khẽ ngẩng đầu, dì giúp việc, môi mím thành một đường mỏng. Cô gật nhẹ, coi như đáp lời, nhưng rốt cuộc vẫn dậy.
“Không , dì nghỉ , còn buồn ngủ.” Giọng của cô nhỏ nhẹ, xen lẫn chút cứng rắn khó lay chuyển.
Dì giúp việc tính cô, chỉ thở dài lặng lẽ lui xuống.
Phòng khách trở về tĩnh mịch. Ánh đèn vàng hắt xuống, kéo bóng dáng Trì Dao dài nền gạch. Trên bàn, tách nguội để một vòng nước lạnh lẽo.
Cô ngước mắt về phía cửa chính, ngọn đèn ngoài cổng vẫn sáng, nhưng trong lòng dấy lên nỗi hoang mang mơ hồ.
Bình thường Tống Dật Minh trở về cũng vấn đề mà cô quan tâm, mà ban sáng, chỉ một dòng tin tức khiến cô nhận lo lắng cho đến mức nào.
Tận mắt thấy màn hình, giữa vòng vây của hàng chục tiếng chất vấn, lưng là sự hỗn loạn của công trường đổ nát.
Anh sẽ chứ?
Ý nghĩ bỗng trỗi dậy, khiến tim cô siết . Lý trí bảo cô rằng cần lo lắng, bởi là Tống Dật Minh, một từng cúi đầu bất cứ khó khăn nào.
Cứ thế cô đợi nơi ghế, mệt mỏi ngủ gật lúc nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-hon-nhan-cua-co-dau-ga-thay-tong-dat-minh-tri-dao/chuong-56-lo-lang-cho-anh.html.]
Càng về đêm, gian càng trở nên tĩnh lặng, phía ngoài gió lớn thổi từng đợt, hàng cây xao động, lá khô héo rơi rụng cả một mảng sân lớn.
Kim đồng hồ chỉ sang quá nửa đêm. Cánh cửa lớn khẽ mở, tiếng khóa xoay vang lên khe khẽ trong gian yên ắng.
Tống Dật Minh bước , áo vest vương chút bụi, hàng mày nhíu chặt kịp giãn cả một ngày dài đầy áp lực. Tầm mắt lúc quét qua nơi phòng khách.
Cảnh tượng đập mắt khiến thoáng ngẩn .
Trì Dao tựa ghế sô pha, đầu nghiêng sang một bên, gò má trắng mịn ánh đèn vàng phủ xuống càng thêm dịu dàng. Tách bàn nguội lạnh từ lâu, nhưng bàn tay mảnh khảnh của cô vẫn còn nắm hờ như thể chờ ai.
Trong giấc ngủ chập chờn, hàng mi cong run run, khóe môi khẽ mím, như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà chờ lớn về. Sợi tóc buông rơi lòa xòa trán, cùng thở đều đặn tạo thành một khung cảnh khiến trái tim vốn căng cứng suốt ngày nay bất giác mềm nhũn.
Đây là đầu tiên, thấy cô… đợi .
Mọi mệt mỏi, phiền muộn dồn nén từ công trường, từ dư luận và cả những áp lực ngàn cân, giây phút bỗng dưng như tan biến hết.
Anh khẽ cúi , cẩn thận luồn tay bế cô lên, sợ đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi hiếm hoi . Thân thể cô nhẹ bẫng lọt thỏm trong vòng tay , mùi hương dịu ngọt thoảng qua khiến tim bất giác nao lòng.
Chỉ là khi đặt chân lên cầu thang, Trì Dao bỗng cựa quậy. Đôi mắt khẽ mở, còn mơ hồ nhưng nhanh chóng nhận gương mặt .
“Anh… về ?”
Giọng cô khàn nhẹ vì tỉnh giấc, mang theo chút ấm áp khiến bước chân khựng .
Cô lập tức chống tay, như dậy, ánh mắt lo lắng .
“Công trình… hôm nay… nghiêm trọng ? Anh… chứ?”
Tống Dật Minh thấy cô lo lắng cho thì khóe môi vô thức cong lên, đem bế cô lên phòng.
Nhìn , trong khi thì lo lắng đợi đến ngủ gật, cô lập tức tức giận vung tay đánh lồng ngực, cú đánh chẳng mang tí sát thương, ngược còn khiến Tống Dật Minh cô mỗi lúc một lâu.
“Sao ?”
Đặt cô hẳn hoi giường, giọng dịu dàng của Tống Dật Minh vang lên.
“Em đây là đang quan tâm đến ?”
Trì Dao khựng , né tránh ánh , cuối cùng cũng thể phủ nhận liền lên tiếng đáp.
“Tôi… lo lắng cho .”
Nghe cô , liền kéo chăn lên che khắp cô.
“Việc của sẽ , đêm khuya , em mau nghỉ ngơi .”
Trì Dao vẫn yên tâm, bàn tay nhỏ đặt lên tay áo , giọng dịu mà đầy lo lắng.
“Tôi kể… thể giúp một phần nào…”
Câu của cô khiến bước chân khựng . Ánh đèn vàng trong phòng hắt lên gương mặt , vẽ những đường nét mệt mỏi đang gồng gánh.
Tống Dật Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng xuống mép giường. Anh cúi đầu bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay áo , khẽ bật , nhưng nụ mang theo chút bất lực.
“Em nghĩ thể giúp ?”
Trì Dao trả lời ngay, chỉ bộ dáng tự chịu đựng của thì cô liền chậm rãi gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Cho dù công việc của liên quan đến , nhưng ít nhất đừng giữ trong lòng một . Nói cũng nhẹ nhõm hơn.”