Hợp Đồng Hôn Nhân Của Cô Dâu Gả Thay - Tống Dật Minh & Trì Dao - Chương 4: Truy tìm

Cập nhật lúc: 2025-09-12 15:23:47
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời điểm thuốc rã hơn mười giờ sáng hôm .

Tống Dật Minh tỉnh giấc, đầu vang lên cơn nhói vẫn tan vì tác dụng phụ của loại thuốc . Đống quần áo bừa bộn, tầm mắt vô tình va vệt m-áu chói mắt giường, nhất thời khiến khung cảnh đêm qua vô thức tái hiện trong tâm trí.

Cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, nức nở bởi chịu sự bắt nạt của , là thanh âm dịu dàng vang lên xung quanh, câu dẫn lòng , từng tiếng xin dừng xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, như từng mũi kim len lỏi châm đầu óc còn đang mê mờ của Tống Dật Minh.

Anh vội bật dậy, bàn tay chống lên trán, gân xanh cổ nổi rõ, thứ vật giữa chân trướng lên đến nhói đau, cơn hừng hực vô thức dâng lên nữa khi nghĩ cảnh tượng đêm qua.

Thế nhưng Tống Dật Minh chẳng thể nhớ rõ mặt, cố gắng cách mấy cũng tài nào tưởng tượng . Vốn dĩ đêm qua chỉ vì cảm xúc của bản mà chiếm đoạt lấy cô, chẳng thể nào hình dung gì.

Lật vội tấm chăn, đàn ông vội vàng bước phòng tắm, dùng nước lạnh xối lên cơ thể, làm giảm thứ dục vọng mới dâng trào nữa như con thú hoang thỏa mãn, nhưng dòng nước lạnh cũng chẳng rửa sạch thứ cảm giác hừng hực đang cuộn trào trong lồng n.g.ự.c .

Tống Dật Minh chống hai tay lên thành bồn, bản trong gương, ánh mắt đỏ ngầu, tóc tai rối loạn, vẻ mặt lạnh lùng mờ mịt. Anh nghiến răng, từng khớp quai hàm như cứng

Lần đầu nếm trải tư vị nam nữ, trong lòng khó tránh khỏi những cảm xúc rối loạn.

Đối diện với gương, hình ảnh bả vai mềm mại trắng nõn của con gái hiện lên, in dấu vết nốt ruồi son, cắn mạnh lấy thương tiếc, cả những câu thủ thỉ mà dành cho cô.

“Ngoan… đừng , sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Cô gái đó rốt cuộc là ai? Tại để thể kiểm soát nổi như thế?

Anh nhớ rõ, đêm qua là khác sắp đặt, chỉ chuốc thứ dược trong một cuộc tiếp đãi, mà tất cả cảm xúc đó là thật. Cả những cơn đ-iên dại trút hết lên cơ thể nhỏ bé .

Mà hiện tại cô gái đó biến mất như từng tồn tại.

Tống Dật Minh xoa mái tóc rối, lấy khăn lau vội , mặc quần áo, bước nhanh phía ngoài. Thời khắc đẩy cửa, trợ lý Hoàng sớm phía bên ngoài túc trực sẵn.

Trông nét mặt Tống Dật Minh hằm hằm chứa cơn giận của đàn ông, chính cũng chột hết mấy phần.

“Đêm qua là ai lẻn phòng của ?” , giọng điệu lệnh khiến trợ lý khỏi lạnh sống lưng.

Cậu cắn môi, bàn tay ngừng đan , cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn trọng đáp.

“Đêm qua thời điểm chủ tịch trúng thuốc, đem ngài lên phòng. Bởi sơ suất lâu một tiến , thế nhưng lúc đó ngài và đó tiến hành ‘làm’, thể nào xông . Sáng con gái đó cũng rời lén lút, vô ý thể tìm hiểu danh tính của cô gái đó. Là của , xin chủ tịch hãy trách phạt!”

Vừa làm vẻ đúng đắn, trợ lý Hoàng lập tức cúi đầu nhận .

Dù gì cũng hứa với Trì Dao giữ kín bí mật, tuyệt đối thể để lộ. Hiện tại chỉ thể cảm xúc của chủ tịch để mà làm việc.

Tống Dật Minh siết chặt bàn tay, ánh mắt hiện lên những tia hụt hẫng nhưng nhanh đều biến mất.

Dựa khả năng và quyền lực của chính , việc tìm con gái đó đối với điều gì là thể. Huống hồ hiện tại nơi đây cũng thuộc địa bàn của .

“Truy lục camera giám sát tối qua, tìm cho bằng thông tin đêm qua!”

Trợ lý Hoàng gật đầu, thấy chủ tịch rời , trong lòng ngừng dâng lên suy tính.

Vốn dĩ thời điểm Trì Dao rời , ngừng nghĩ cách để thoái thác việc làm . Dù gì cũng rõ chủ tịch đối với cô vợ hợp đồng hứng thú, nếu để rằng thì tội lớn khó tránh .

Trợ lý thở dài một , về bóng lưng của chủ tịch, trong lòng bỗng cảm giác sắp tới bao là chuyện ập đến.

Vừa theo Tống Dật Minh, đàn ông đột ngột đầu bằng ánh mắt lưỡi dao, khiến trái tim khỏi treo lơ lửng.

“Tìm cho bằng thông tin con gái đêm qua, bằng công việc của cần giữ làm gì! Đồng thời tìm kẻ hạ thuốc ly nước của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-hon-nhan-cua-co-dau-ga-thay-tong-dat-minh-tri-dao/chuong-4-truy-tim.html.]

Một câu , rốt cuộc khiến trợ lý Hoàng nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh túa gáy.

Cậu hiểu rõ, một khi chủ tịch lệnh với giọng điệu như , thì dù đào ba tấc đất, cũng thể làm cho bằng .

Dù gì đây cũng là đàn ông tiếng lạnh lùng, từng để tâm đến phụ nữ, thậm chí cả cô vợ hợp đồng cũng từng liếc lấy một . Vậy mà giờ đây, vì một phụ nữ trong bóng tối, nổi cơn thịnh nộ đến mức .

Trợ lý thở dài một , trong đầu khỏi hiện lên những bước tiếp theo.

Hiện tại, phóng lao chỉ thể theo lao!

Hơn chín giờ tối.

Trì Dao khó khăn tỉnh giấc bởi đau, bản lâm cơn sốt, bụng khỏi trướng lên.

Cơ thể một đêm vì mệt mỏi quá độ, cô rơi giấc ngủ mê man.

Cô gái nhỏ trở , khó khăn kiếm hộp thuốc giảm đau vội uống một viên. Xong xuôi khụy nền sàn, cơn đau ập đến, nước mắt rơi lã chã, mỗi giọt rơi xuống sàn lạnh đều như đ.â.m tận tim gan.

Cơn đau nơi bụng dữ dội tựa cơn sóng ngầm, từng đợt quặn thắt khiến Trì Dao thể dậy, chỉ thể gồng chịu đựng.

Ánh đèn vàng lặng lẽ phủ xuống gương mặt tái nhợt của cô, làm nổi bật đôi môi còn chút huyết sắc. Cô rõ đây là tác dụng phụ của thuốc là hậu quả của đêm hôm .

Gắng gượng lết phòng tắm, cô vịn bồn rửa mặt, ngẩng lên chính trong gương.

Thứ cô thấy là một cô gái gầy yếu, hai mắt sưng đỏ, thần sắc mệt mỏi như hút cạn sinh khí. Bây giờ cô cũng chẳng nên gọi cho ai, bởi bản chỉ một .

Từ nhỏ, trừ cô và bà ngoại , bên cạnh cô chẳng còn mấy ai. Đến lúc và bà ngoại lượt , cô rơi tay Trì gia, thế nhưng chẳng một ai xem cô như một con .

Đi học, bạn bè khỏi chế nhạo bản là con gái của thứ ba, phá hoại gia đình khác. Tiếng khó bỏ theo đến tận khi cô lớn lên.

Cô gái nhỏ từng nghĩ, chỉ cần cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn và điều, thì lẽ sẽ thừa nhận, hoặc ít nhất… đối xử như một m.á.u thịt. tất cả chỉ là ảo tưởng.

Trì Dao khẽ, nụ đó lạnh đến lạ. Cô vịn lấy thành bồn rửa, móng tay cắm men sứ trắng lạnh lẽo, từng chút, từng chút như găm hết đau đớn đó.

Trong tiếng nức nở vì đau, vì nhớ , cô khụy sàn, giống một con chim nhỏ tự ôm ấp sưởi ấm những vết thương nó chịu đựng.

từng sống cuộc đời thế . hình như ông trời sớm mặc định rằng cô sinh chỉ để hứng chịu.

Trì Dao cuộn nền gạch lạnh, tay ôm lấy bụng, sống lưng run lên theo từng cơn đau kéo đến. Không ai bên cạnh vòng tay nào che chở. Từng cố chịu đựng, cô đều tự bước qua.

Trên kệ, chiếc điện thoại di động lóe sáng một cái tắt lịm, giống như ánh lửa chập chờn giữa gió lạnh mong manh tuyệt vọng.

Cô vươn tay cầm lấy nó, ngón tay run rẩy lướt qua danh bạ. Mười mấy điện thoại, nhưng chẳng cái tên nào khiến cô thấy yên lòng.

Cô dừng ở dòng tên “” lẫn “bà ngoại”, máy ngừng hoạt động từ lâu mà Trì Dao vẫn xóa .

Cô khẽ mím môi, nhấn gọi liên tục một cách cố chấp. Thế nhưng đáp cô là ,ột giọng máy lạnh lẽo vang lên.

“Số máy quý khách gọi hiện liên lạc …”

Cô siết chặt điện thoại, cuối cùng vẫn kìm mà bật thành tiếng.

Giọng nấc nghẹn rơi gian vắng lặng, như tiếng vang từ đáy vực vọng về, chẳng một ai thấy.

Loading...