Hợp Đồng Hôn Nhân Của Cô Dâu Gả Thay - Tống Dật Minh & Trì Dao - Chương 31: Đe doạ rời đi
Cập nhật lúc: 2025-09-12 15:24:14
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa kết thúc buổi chụp hình quảng bá sản phẩm, Trì Châu trở xuống ghế nghỉ ngơi, bên cạnh là quản lý và đội ngũ hỗ trợ vẫn đang túc trực, sẵn sàng phục vụ từng nhu cầu nhỏ nhất của cô .
Một nhân viên trẻ tiến , nhẹ giọng hỏi.
“Chị Châu dùng nước ấm nước trái cây ạ?”
Cô trả lời ngay, ánh mắt vẫn dõi theo màn hình điện thoại.
Từ ngày gửi tin nhắn cho Trì Dao đến giờ hơn bốn ngày, cô vẫn nhận phản hồi. Tuy rằng cho thời hạn là một tuần, chỉ còn ba ngày nữa, sự nôn nóng càng dâng lên, đặc biệt là khi việc gặp mặt với nhà họ Tống thất bại.
Trì Châu bỗng siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt phủ bóng lạnh lẽo. Dù dặn sẽ thêm một phần chụp bổ sung cho bộ ảnh quảng bá sản phẩm nhưng cô buồn đáp , cũng chẳng mảy may đầu quản lý đang chờ lệnh.
“Bảo họ đổi lịch .”
Cô khẽ, giọng lạnh băng.
“Tôi chụp nữa.”
Quản lý biến sắc, nhưng vẫn gượng, cố gắng thuyết phục.
“Trì Châu, đạo diễn hình ảnh đang đợi chị ở studio hai, chỉ cần thêm vài tấm nữa là xong phần cuối…”
“Tôi chụp!”
Cô cắt ngang, lập tức dậy, đeo kính râm, bước thẳng một mạch, để ai cơ hội giữ .
Chưa sự cho phép của đạo diễn cũng bất kỳ xác nhận nào với đoàn, Trì Châu cứ thế rời khỏi phim trường, để lưng một nặng nề và bao nhiêu ánh mắt khó xử của cả ekip.
Không ai dám gì thành tiếng. Thân là nổi tiếng, hậu thuẫn vững chắc từ Trì gia, một trong những gia tộc quyền lực nhất ngành tài chính truyền thông, sự tùy hứng của cô cũng chẳng ai dám ngăn cản.
Chỉ vài nhân viên hậu trường thấp giọng bàn tán với trong góc.
“Dù gì cũng là nổi tiếng, ít cũng nên tôn trọng giờ giấc chứ.”
“Có hậu thuẫn thì làm gì cũng chắc? Bộ nghĩ đoàn phim là chỗ chơi ?”
tất cả tản nhanh chóng, ai nấy đều hiểu, những , dù cư xử tệ đến ... cũng dễ đụng đến.
Vừa bước lên xe, tài xế dám hó hé tâm trạng của Trì Châu.
“Đến cái công ty thiết kế nhỏ của Trì Dao , chuyện với chị .”
Trì Châu lạnh giọng dặn, tựa lưng ghế, tháo kính râm xuống. Gương mặt trang điểm kỹ càng hiện rõ nét căng thẳng và mỏi mệt.
Tài xế thoáng do dự, gật đầu khẽ đáp.
“Vâng, tiểu thư.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi phim trường, ai Trì Châu đột nhiên đổi lịch trình. Ngón tay cô gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, ánh mắt liên tục dõi theo mục tin nhắn vẫn hồi âm.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Dao luôn để mặt cho cô tùy hứng bắt nạt, cũng bao giờ dám phản kháng. Vậy mà đây là đầu cô thấy Trì Dao thèm đáp tin nhắn.
Trì Châu siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh nơi mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
“Chị nghĩ lớn , thể làm gì thì làm ?”
Suốt bao năm, Trì Dao luôn là cái bóng phía cô, im lặng, nhún nhường và cam chịu. Dù là ăn mặc, học hành, các mối quan hệ cá nhân, chỉ cần Trì Châu , Trì Dao đều nhường. Vậy mà bây giờ, dám xem thường cô như thế.
Xe dừng đầu con hẻm nhỏ dẫn Vellure Studio, Trì Châu mở cửa bước xuống mà chẳng buồn chờ tài xế chạy tới mở. Gót giày cao mảnh đập lên nền xi măng vang những tiếng cộc cộc lạnh lẽo. Mỗi bước chân như chất chứa thêm sự bực dọc.
Biển hiệu gỗ treo ngoài hiên khẽ đung đưa trong gió, giản dị và khiêm nhường, khác hẳn với những nơi cô từng lui tới.
Thời điểm bước , nhân viên vẫn đang làm việc, trông thấy cô ai cũng đều nhận là nổi tiếng, vài trong đó thoáng sững , thì thầm bàn tán đầy phấn khích.
“Trời ơi, đó Trì Châu ?”
“Đẹp thật đó, ngoài đời còn sắc sảo hơn ảnh nhiều…”
“Là đại diện của thương hiệu Hera kỳ đúng ?”
Một nhân viên trẻ còn toan bước đến xin chụp ảnh chung, nhưng định mở miệng thì ánh mắt lạnh như băng của Trì Châu khiến khựng .
Không chút nụ , cả gật đầu xã giao, cô đưa mắt đảo một vòng qua gian nhỏ xinh với những chậu cây cảnh sắp đặt gọn gàng, buông một câu cụt lủn.
“Trì Dao ? Tôi gặp chị .”
Không khí tức thì như đông cứng. Nhân viên bối rối liếc , ai dám lên tiếng ngay. Trì Châu nhíu mày, môi mím , ánh mắt hằn lên sự thiếu kiên nhẫn.
lúc , một giọng trong trẻo vang lên từ phía cầu thang gỗ dẫn xuống tầng hầm làm việc.
“Tôi ở đây.”
Trì Dao bước , mái tóc đen dài, mặc một chiếc sơ mi màu kem và quần vải cạp cao.
Trông thấy Trì Châu mang tâm tình bực tức, cô hiển nhiên cũng đoán phần nào lý do mà Trì Châu mặt ở đây.
“Vào phòng của chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hop-dong-hon-nhan-cua-co-dau-ga-thay-tong-dat-minh-tri-dao/chuong-31-de-doa-roi-di.html.]
Trì Châu khẽ liếc , bởi vấn đề là thông tin riêng tư cũng đành ngoan ngoãn theo Trì Dao.
Cánh cửa phòng khép , một làn sóng bàn tán nhỏ lập tức lan khắp studio như một phản xạ tự nhiên.
“Tôi chỉ đưa mắt Trì Châu, nghĩ tới cô cau . Không giống với hình tượng truyền hình một chút nào.”
Một nhân viên lâu năm chỉnh khung ảnh giá, thì thầm.
“Chị Dao thì khác hẳn. Từ lúc làm tới giờ, bao giờ thấy chị cau quát ai. Bận rộn cỡ nào cũng nhẹ nhàng, gặp ai cũng chào hỏi tử tế.”
“Ừ, chị lúc nào cũng nhẫn nại, dạy từng chút một. Nhiều lúc làm sai, chị cũng đều nhẹ nhàng chỉ bảo.”
Một cô nhân viên trẻ hơn góp lời.
“Dù gì Trì Châu cũng là nổi tiếng…”
Có bĩu môi khẽ .
“Ừ, nổi tiếng thì nổi, nhưng thái độ kiểu đó chắc khó làm việc chung lâu dài. Kiểu ai cũng đoán ý, dám thở mạnh.”
Một khác gật đầu.
“Chị Dao tiếng tăm như cô , trong nghề quý lắm. Người mẫu từng làm việc chung với chị đều tính tình cực kỳ dễ chịu.”
“Chị mà tài thì giữ cái studio bao năm chứ. Có tiếng vì may mắn.”
Lời cuối cùng khiến khí trở nên trầm lặng vài giây, như một sự công nhận đầy tôn trọng.
…
Vừa bước phòng riêng, cánh cửa liền đóng , Trì Châu ngang nhiên xuống ghế, trực tiếp hất cằm.
“Tin nhắn gửi cho chị, tại chị phản hồi?”
Trì Dao vẫn im lặng, bàn tay nhẹ nhàng chỉnh mẫu thiết kế đang dở dang. Ánh mắt cô khẽ rũ xuống, hàng mi che nét trầm mặc trong đáy mắt.
“Chuyện ly hôn, còn ba ngày nữa là đến hạn.”
Trì Châu , giọng lớn nhưng mang theo sự đè nén và nhắc nhở.
“Tôi nhắn rõ với chị . Nếu chị kết thúc với ngài Tống đúng thời hạn, tức là đang coi thường cả Trì gia đấy!”
Trì Dao ngẩng lên, giọng vẫn giữ vẻ bình thản.
“Bốn tháng nữa sẽ rời . Bây giờ lúc thích hợp. Đủ thời hạn, sẽ trả vị trí Tống phu nhân.”
Cô hiển nhiên dám đề cập đến bản hợp đồng hôn nhân vẫn còn hiệu lực. Bởi lẽ đây vốn là việc chỉ cô và Tống Dật Minh , nếu tiếc lộ e rằng đền bù vi phạm tiền lớn, con mà cả đời cô khó kiếm .
Trì Châu cô liền nhướng mày, khẩy.
“Chị tưởng còn giá trị gì để câu kéo ? Tôi thẳng, hiện tại là mẫu đại diện độc quyền của công ty quảng cáo quyền Tống thị. Những chiến dịch sắp tới đều . Tức là… sẽ khả năng tiếp cận với ngài , cho dù chị cũng khuyên chị nên rời sớm."
Trì Dao chỉ nhẹ nhàng , đôi mắt trong suốt nhưng bình lặng như mặt hồ gợn sóng.
“Cô tiếp cận ngài thế nào là chuyện của cô, quan tâm.”
Cô ngẩng đầu, thẳng Trì Châu, giọng nhanh chậm nhưng kém phần kiên quyết.
“Còn về chuyện rời , rõ , bốn tháng nữa. Sớm hơn muộn hơn đều . Nếu như cô thể khiến ngài Tống đồng ý ly hôn, mừng còn kịp.”
Trì Châu nhíu chặt mày, trong mắt ánh lên tia giận dữ.
“Ý chị là gì? Ngài Tống chịu ly hôn?”
Trì Dao đáp ngay. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, như đang ngẫm nghĩ nên trả lời thế nào, nhưng cuối cùng lựa chọn né tránh.
“Chuyện đó liên quan đến cô. Việc ở thêm bốn tháng ảnh hưởng gì đến kế hoạch tiếp cận của cô cả, đúng chứ? Cô làm việc của cô, làm việc của . Chúng vốn ảnh hưởng gì đến .”
Câu dứt, sự điềm tĩnh trong giọng của Trì Dao khiến Trì Châu cảm thấy như coi thường.
“Chị... đúng là cứng đầu đến nực . Đừng nghĩ giữ danh xưng Tống phu nhân thì thể vững trong ở vị trí . Chị chỉ là cái bóng, chẳng ai thấy chị là ai !”
Trì Dao im lặng. Lời đó cô quen tai , là bóng, là kẻ thế, phấn đấu như nào cũng chẳng ai nhận về cô. Cho nên cô chỉ cần làm phần bản là .
Cô gái nhỏ yên tại chỗ, tay khẽ gấp bản thiết kế.
“Một cái bóng cũng thời hạn của nó. Khi đến lúc, tự sẽ biến mất. Còn hiện tại... cô thể .”
Lời đuổi khéo khiến Trì Châu tức đến nghẹn họng, nhưng còn cách nào để phản bác. Cô hất mạnh mái tóc, giày cao gót giẫm mạnh lên nền gạch như cố ý để dấu ấn cuối cùng, đó xoay rời khỏi phòng, đóng sầm cửa .
Phòng rơi tĩnh lặng.
Trì Dao thở dài một , ánh mắt khẽ dừng ở mẫu thiết kế mặt. Những đường nét vốn tinh xảo bỗng trở nên nhòe nhoẹt mắt cô.
Khi cánh cửa khép nữa, Trì Dao mới chậm rãi thở một thật dài, lặng lẽ tựa lưng ghế. Một lúc , cô mới khẽ thì thầm, gần như với chính .
“Chỉ bốn tháng nữa thôi…”