Đêm đó, giường ký túc xá, mắt mở to lên trần nhà. Tiếng quạt trần lặng lẽ, gió nhè nhẹ phả tóc nhưng chẳng đủ để làm dịu trái tim đang hỗn loạn.
Tạ Liễu Dạ.
Cái tên cứ xoáy đầu như kim khâu xuyên qua lớp vải mỏng, từng chút một, khiến tim nhói lên. Tại xuất hiện ngay lúc nghĩ thể bắt đầu một cuộc sống bình thường? Tại gọi là “vợ sắp cưới” mặt cả trường?
Mọi chuyện càng tệ hơn khi mạng xã hội của Đại học A bắt đầu bùng nổ.
Bài đăng đầu tiên là bức ảnh Tạ Liễu Dạ kéo sát , tay đặt lên eo đầy chiếm hữu. Bức thứ hai là khoảnh khắc cài nút áo khoác cho , trong khi cúi đầu, má đỏ lên. Bình luận phía đủ loại: “Cô gái là ai?”, “Đùa , Tạ thiếu ?”, “Nữ chính xuyên sách chăng?”
Tôi vùi đầu gối, gào lên thành tiếng.
Sáng hôm , đến lớp với hy vọng quên vụ hôm qua. bước , cả giảng đường như ngừng thở. Ánh mắt đổ dồn về phía , pha trộn giữa hiếu kỳ, ghen tị và khinh bỉ.
Người đầu tiên lên tiếng là Nguyễn Bảo Trân – lớp phó học tập kiêm hot girl khoa Kinh Tế. Cô bước thẳng tới, mái tóc uốn nhẹ buông lơi như trong phim thần tượng.
“Ơ kìa, đây chẳng là bạn gái của Tạ thiếu gia ?” – cô nhạt, giọng ngọt hơn đường hoá học.
Tôi định lờ , nhưng cô chịu dừng. “Nghe Tạ thiếu chỉ ba : , , quan tâm. Ấy mà hôm qua với cơ ? Thật thần kỳ.”
Tôi mím môi. “Chuyện riêng, giải thích.”
“Ồ, cần giải thích. Chỉ là… từ giờ trở , lẽ nên giữ cách với những thuộc tầng lớp của . Kẻo Đại học A để lọt rác lớp.”
Lúc đó, cảm giác như tát thẳng mặt.
Ngồi xuống ghế, tiếng xì xào phía . Từng câu cứa da thịt như d.a.o nhỏ:
– “Không ngờ loại con gái bám váy nhà giàu ở cùng lớp với .”
– “Nghe gia đình cô nợ nhà họ Tạ, nên ép gả để trả nợ đấy.”
– “Một loại hàng dùng để trưng, xài lâu .”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y bàn, móng tay gần như cắm da. Nếu vì lời hứa với , bỏ học mà chạy khỏi nơi từ lâu.
Tôi sống trong im lặng đến cuối buổi học. Khi khỏi lớp, thấy Tạ Liễu Dạ đang bên chiếc xe thể thao đen bóng, tựa lưng cửa xe như chờ đợi. Hắn đội mũ, tóc rối nhẹ ánh nắng, ánh mắt lãnh đạm như quan tâm đến bất kỳ ai.
Người xung quanh nép một bên, như thể đang toả luồng khí áp đáng sợ.
Tôi bước nhanh qua, giả vờ thấy.
gọi khẽ, to, vội, chỉ một chữ: “Nhiên.”
Tôi khựng .
“Nói chuyện.”
“Không cần,” lạnh lùng đáp. “Chúng chẳng gì để .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hon-uoc-bat-dac-di/chuong-4.html.]
Hắn bước tới, chỉ ba bước ngay mặt . “Em tránh cả ngày nay.”
“Tôi cả trường ném đá. Nhờ phúc của , giờ thành tiêu điểm bàn tán.”
Tạ Liễu Dạ , ánh mắt trầm xuống. Một lúc , nghiêng đầu, giọng như rút từ tầng sâu nhất của sự kiên nhẫn: “Lên xe.”
Tôi lắc đầu. “Không.”
Và , đột nhiên, từ phía vang lên giọng quen thuộc, trầm : “Cô , thấy ?”
Tôi .
Lê Gia Khang – bạn cùng lớp, luôn mỗi tiết học, nhắc ghi chú khi lơ đãng. Anh đang đó, cặp xách vai, ánh mắt Tạ Liễu Dạ chút nhún nhường.
Tạ Liễu Dạ đầu, chỉ nhếch nhẹ khoé môi. “Cậu là ai?”
“Người mà An Nhiên tin tưởng.”
Tôi sững sờ.
Tạ Liễu Dạ im lặng vài giây, gật nhẹ, giọng trầm hẳn : “Vậy .”
Không ai ngờ , ngay giây đó, nắm tay kéo mạnh về phía . “Tiếc là cô là vị hôn thê của .”
Không ai kịp phản ứng.
Tôi ngã n.g.ự.c , tay giữ chặt. Hơi thở phả lên trán , ấm nóng. Trái tim đập loạn lên, giận hoảng loạn.
“Buông !” vùng vẫy.
Hắn buông. “Em càng tránh xa , khác càng tưởng họ tư cách xen .”
Tôi , đôi mắt rực lên tức giận. “Tôi đồ vật! Cũng ai cũng chen thế giới lạnh lẽo của !”
Một giây yên lặng.
Rồi bàn tay chầm chậm buông .
“Được,” khẽ , “ giữ em nữa.”
Hắn lưng bước xe, nhưng khi khởi động, mở cửa kính xuống, ánh mắt xuyên qua cách, lạnh như băng nhưng vẫn gì đó đau đáu: “ đừng để bắt gặp em vì khác.”
Chiếc xe lao trong gió.
Tôi giữa sân trường, tim như ai bóp nghẹt. Lê Gia Khang chạm nhẹ vai , giọng dịu dàng: “Em chứ?”
Tôi gật đầu, nhưng cổ họng nghèn nghẹn.
Có gì đó rạn vỡ… mà rõ đó là gì.