Hối hận muộn màng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:02:07
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

mất quá nhiều thời gian ở bệnh viện, cô nhanh chóng thu dọn hành lý.

 

Khi đang xếp quần áo, điện thoại cô rung lên, là Giáo sư đang giục cô nhận chuyển phát nhanh và ký hợp đồng.

 

nhận hợp đồng thì xe của Tư Cảnh Triệt đậu bên cạnh cô.

 

Anh rằng kéo cô trong xe.

 

Ôn Nhiên ở ghế phụ, một chiếc vô lăng màu hồng nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt cô.

 

ngẩn , Tư Cảnh Triệt khởi động xe, tiện miệng giải thích: “Cái là dùng để dạy Tư Nhu lái xe đây, cô ngốc, để cô cảm nhận bên cạnh mới .”

 

Phải , thảo nào bao giờ cho cô lái chiếc xe , hóa đây là xe dùng để Giang Tư Nhu tập lái.

 

Ngón tay Ôn Nhiên khẽ run rẩy, cô nhét hợp đồng túi.

 

Tư Cảnh Triệt thấy cô vẻ vui, liền chuyển chủ đề: “Em cầm cái gì thế?”

 

Cô im lặng một lát: “Tài liệu dùng để luận văn.”

 

Anh ‘ừ’ một tiếng, thêm gì nữa.

 

Lúc nãy Ôn Nhiên chú ý hết đồ trang trí trong xe, bây giờ mới nhận , Tư Cảnh Triệt đang tăng tốc độ cao, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn trong xe, hoảng sợ bất an: “Chúng đang ?”

 

Tư Cảnh Triệt mím môi, nhưng trả lời.

 

Ngay đó, thông báo xe vang lên: “Thành phố chúng xảy vụ án phụ nữ mất tích mới, tên mất tích là Giang Tư Nhu...”

 

Ôn Nhiên chằm chằm Tư Cảnh Triệt, thể tin : “Anh điên ? Mau thả em xuống xe!”

 

Ôn Nhiên sốt ruột mở cửa xe.

 

Tư Cảnh Triệt tăng ga, khóa chặt tất cả cửa xe, vẻ mặt ngưng trọng: “Tư Nhu sức khỏe , còn vóc dáng em cũng hợp với sở thích của thủ phạm, lát nữa sẽ đến cứu em.”

 

Nghe những lời , Ôn Nhiên cảm thấy thể tin nổi.

 

Anh quên ?

 

Trước đây, vì cô quá nổi bật về ngoại hình ở trường nên thường mấy tên côn đồ bắt nạt, chúng đánh là yêu, mắng là thương.

 

Sau khi cô từ chối lời tỏ tình của bọn chúng, mấy đó bắt cóc cô, cô đánh thâm tím khắp , xé rách quần áo, suýt chút nữa làm nhục.

 

Chính cứu cô, còn hứa rằng, cả đời sẽ bao giờ để cô rơi nguy hiểm nữa.

 

Cả đời nhanh như đến ?

 

Cô trợn tròn mắt , nước mắt lưng tròng.

 

Khi đến căn nhà hoang ở ngoại ô, tiếng kêu cứu của Giang Tư Nhu vang lên: “Cảnh Triệt, em sợ quá, cứu em Cảnh Triệt!”

 

Tư Cảnh Triệt vội vàng kéo Ôn Nhiên xuống, Ôn Nhiên lợi dụng lúc xuống xe, nhanh như chớp chuyển sang ghế lái chính.

 

Sau đó đạp mạnh chân ga rời .

 

Cô run rẩy suốt quãng đường, kể từ bắt cóc đó, cô sốc quá độ, chỉ cần gặp chuyện tương tự là tay chân cô sẽ tê dại và run rẩy.

 

Cô cố gắng hết sức để lái xe về nhà, nhưng vài cây , cô run đến mức thể cầm vô lăng nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoi-han-muon-mang-gtnh/chuong-3.html.]

Ôn Nhiên đậu xe bên lề đường, cô chậm rãi bước xuống, xổm bên cạnh điều chỉnh thở.

 

Vài phút , tiếng còi cảnh sát từ xa vọng , khi cô thể thở đều đặn, cô thấy giọng của Tư Cảnh Triệt: “Em lên xe , Tư Nhu.”

 

Tư Cảnh Triệt về phía cô, giọng sắc lạnh: “Ôn Nhiên! Em tin ?”

 

Giang Tư Nhu đột nhiên ôm đầu làm bộ ngất: “Cảnh Triệt, Cảnh Triệt đừng , em thật sự sợ, bọn chúng đến bắt em ...”

 

Anh vội vàng ôm lấy Giang Tư Nhu, thấy họ sắp lái xe , Ôn Nhiên bỗng nhiên bật dậy, cơn chóng mặt ập đến khiến cô bám cột điện.

 

Nếu họ bỏ , cô sẽ thể bắt taxi ở vùng ngoại ô hoang vắng .

 

Ôn Nhiên cố gắng lắc đầu, bất chấp tầm rõ ràng, cô vẫn chạy về phía chiếc xe.

 

Tư Cảnh Triệt trầm mắt chờ cô đến gần, khi cô sắp chạm cửa xe, nhấn ga mạnh mẽ phóng .

 

Chiếc xe chạy qua vũng nước, bùn b.ắ.n tung tóe khắp Ôn Nhiên.

 

Túi xách của cô cũng vứt khỏi cửa sổ xe một cách tùy tiện.

 

Chiếc điện thoại trong túi nhảy lên một tin nhắn: 【Chuyện là em sai, .】

 

Ôn Nhiên vội vàng kiểm tra thỏa thuận bảo mật trong túi, may mắn , nó ướt.

 

Cô cầm điện thoại lên, khi thấy tin nhắn của Tư Cảnh Triệt, cô tự giễu một tiếng. Trong lòng cô, ngay cả việc cô tự bảo vệ cũng là sai.

 

Ôn Nhiên xốc tinh thần, xung quanh trời dần tối, cô gọi điện báo cảnh sát, hy vọng cảnh sát thể đến đón cô.

 

Điện thoại kết nối, tổng đài viên thấy giọng cô thì đành lòng:

 

“Cô Ôn, Tổng Giám đốc Tư rằng, thành phố ai phép đón cô lên xe, chúng thực sự đành chịu.”

 

“Nơi cô ở hẻo lánh, đại khái thể chỉ đường cho cô làm để bộ thành phố.”

 

Ôn Nhiên cắn chặt môi , cho đến khi cảm thấy mùi m.á.u tanh trong miệng, cô mới khàn giọng : “Cảm ơn.”

 

Đêm ngày càng lạnh, Ôn Nhiên cứ dọc theo lề đường, lòng bàn chân cô mọc mụn nước, gót chân cũng rách da.

 

Cơn đau thấu xương khiến cô buộc cởi giày cao gót.

 

Khi bàn chân trần chạm xuống đất, cô suýt chút nữa gục ngã vì suy sụp.

 

thể dừng , một khi dừng , cơn đau nhức sẽ nhấn chìm ý thức của cô.

 

Không bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy tiếng , họ đang bày tỏ sự đồng cảm với cô:

 

“Ôi chao, Ôn Nhiên thật đáng thương quá, lạnh cóng thế , chân đều nát hết , bước một bước là một dấu máu!”

 

“Tổng Giám đốc Tư thật sự nhẫn tâm đối xử với vợ như ?”

 

“Gì chứ! Tôi thấy Ôn Nhiên chỉ danh phận thôi, mà Tổng Giám đốc Tư thật sự yêu là Giang Tư Nhu kìa, lúc cô mất tích, Tổng Giám đốc Tư tìm khắp thành phố và nhanh chóng xác định vị trí.”

 

Túi xách trong lòng Ôn Nhiên rơi xuống đất, cô khựng một lát, đám đông nhanh chóng tản .

 

Cô vô cảm nhặt túi lên, đang định tiếp tục thì đột nhiên ôm cô lên.

 

Cô nghĩ, vòng tay thật dịu dàng.

 

Cô thật sự lạnh, ôm chặt lấy , hút thêm ấm.

Loading...