Camera   cảnh  liên tục theo dõi cả gia đình ba  bọn chúng, vì  sự nghi ngờ đối với  là  lớn.
Tôi : “Làm ơn , con đường  do nhà  mở ? Tôi thích   thì  đấy,  quản  ?”
Chỉ cần    bằng chứng xác thực,  c.h.ế.t  cũng  nhận.
Mà  cũng  đạo đức gì ,  dối mà mặt cũng  đổi sắc, tim  đập nhanh.
Bọn chúng bất lực,   cách nào làm gì .
Khoảng một tuần , bọn chúng lơi lỏng cảnh giác,  bắt đầu  làm  học bình thường.
Làm    thể chiều theo ý họ ?
Nhà  ở tầng một.
Thế là  chọn một buổi đêm tối gió lộng, lén lút trèo  sân nhà .
Tôi  xổm  bệ cửa sổ,  thấy bên trong  tiếng động,  bọn họ đang bận rộn. Thế là  nhẹ nhàng  dậy, dán  sát  khung cửa sổ, chằm chằm  bọn họ. Đợi đến lúc bọn họ đang hưng phấn nhất,  dồn  xuống đan điền, phát  ba tiếng vang dội: “Hề~ hề~ hề~”
Mặt  dán chặt  mặt kính, mũi và miệng  ép dẹt, cộng thêm ánh trăng trắng bệch vắt qua,  thật  dám nghĩ cảnh tượng  thú vị đến mức nào. Quả nhiên, bố đứa trẻ  thấy  thì lập tức ngã lăn xuống gầm giường.
Ả đàn bà  điên cuồng hét lên: “Maaaaaa!”
Tôi  : “Mấy  đang làm gì thế?”
Ả đàn bà  trợn trắng mắt,  mà ngất lịm .
Tên đàn ông  định thần , nhận  , tức đến mức run . Hắn run rẩy chĩa ngón tay chỉ  : “Mày… Mày… Mày rốt cuộc  làm gì? Mày  tin tao báo cảnh sát ?”
Tôi đáp: “Báo , đằng nào cũng  nhốt vài ngày thôi, tao  ngoài   tiếp tục, hề hề.”
Hắn  bất lực cúi đầu: “Đại ca, em cầu xin ,  buông tha cho gia đình em  mà, tháng     khuấy đảo nhà em đến mức chó gà  yên , công việc mất, học hành cũng chẳng   , cho dù  thù hằn lớn đến mấy thì giờ  cũng nên bỏ qua  chứ.”
Tôi đáp: “Không , tao vẫn  chơi đủ, trừ phi…”
Mắt   sáng lên: “Trừ phi gì cơ?”
“Mày xem, tao  mới  ngoài, ở đây cũng chẳng quen  ai, chỉ  quen với nhà mày thôi,   mày cũng cần  thể hiện gì đó ?”
“Thể hiện thế nào? Anh …?”
Tôi khoác vai  : “Muốn tiền gì chứ, khách sáo quá . Tao chỉ  ở nhà mày nửa tháng, tiện thể tìm việc làm, chỉ cần tìm  việc làm là tao dọn  ngay.”
“Anh ở nhà em? Chuyện    ,   em.”
“Mày   cũng  thôi,  thì tao đành  như  đây, cứ lẽo đẽo theo  chúng mày . Tao là  nhớ tình bạn cũ đấy…”
Hắn  ngây ngẩn tại chỗ  lâu, chắc là đang cân nhắc lợi hại. Mãi một lúc      đầy ý tứ  : “Vậy  thề , nửa tháng   sẽ dọn  ngay.”
Tôi giơ một tay lên, : “Tao thề.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoi-chung-sieu-nam/chuong-6.html.]
12.
Sáng sớm hôm ,  xách túi lớn túi nhỏ đến nhà bọn họ.
Bố đứa trẻ  đón: “Đến thì đến thôi, còn bày đặt mang quà cáp làm gì.”
Tôi : “Cút sang một bên,   gì cho mày .”
Rồi  mở đồ  ngay  mặt  , giới thiệu từng cái một: “Cái búa và đinh  là để gõ hộp sọ, tao   xương sọ  cứng lắm,  dùng cái  để nghiền nát. Không thì khó mà nhét đinh . Cái cưa  là để phân thây, trong phim    dùng cưa điện, tao thấy thứ đó tạo  tiếng ồn lớn quá, vẫn là dùng tay tiện hơn. Cái túi đựng xác …”
Sắc mặt bố đứa trẻ trắng bệch ngay tức khắc, môi run lẩy bẩy : “Không     , cứ sống yên  nửa tháng thì  sẽ dọn  mà? Sao còn mang mấy thứ  đến?”
Tôi  đáp: “Trước đây tao định phân thây cả nhà mày mà, tốn bao nhiêu công sức mới kiếm  mấy thứ , chẳng  tao  giới thiệu đồ chơi của tao cho mày ?”
“Hả?”
Tôi  xuống cạnh bàn ăn, bỏ một viên bánh mè  miệng,   uống một ngụm sữa đậu nành: “ mày yên tâm, giờ tao  còn hứng thú với việc g.i.ế.c  nữa .”
Bố đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm. Tôi  : “Tao cũng  ở  nhà chúng mày , chắc chắn sẽ báo đáp chúng mày tử tế, cứ yên tâm .”
Lời còn  dứt, từ ngoài cửa  truyền  một tiếng thét chói tai.
Hai  con nhà  tỉnh dậy,  thấy  cứ như  thấy ma .
“Mày… Mày… Mày!” Mẹ đứa trẻ chỉ  : “Sao mày  ở nhà tao? Chồng ơi!”
Thằng nhóc nhanh chóng chạy   ghế sofa để trốn, ôm đầu, run rẩy: “Đừng đánh con, đừng đánh con!”
Bố đứa trẻ  khổ,    giải thích thế nào.
Tôi : “Giới thiệu một chút , họ là ai.”
Bố đứa trẻ sững sờ một lát,   lời: “Đây là vợ em,  đây hai   gặp  …”
Tôi : “Ồ, nhớ  ,  đây tao đánh cô , một đ.ấ.m là bay luôn. À đúng , tao cũng đánh con trai mày , , tao còn đánh cả mày nữa cơ. Thật  khéo, cả nhà mày đều rơi  tay tao hết !”
Ba   tức  bất lực.
Tôi chỉ  chỗ trống : “Ngồi  chứ,  làm gì? Cứ coi đây là nhà , đừng khách sáo với tao nhé.”
Bọn họ: “…”
Mẹ đứa trẻ run rẩy  xuống cạnh , vươn tay lấy bánh bao.
Tôi vớ lấy con d.a.o thái thịt, c.h.é.m mạnh xuống bàn, tạo thành một tiếng loảng xoảng: “Bảo mày  chứ  bảo mày ăn !”
Mẹ đứa trẻ sợ đến run , cô  ngã phịch xuống đất: “Mày… Mày… Mày…”
Tôi  , kéo cô  dậy, nhét một cái bánh bao  bàn tay đang run rẩy của cô : “Đùa mày thôi mà, mày tưởng thật .”
Cô  vẫn còn sợ hãi, trợn mắt  , ngập ngừng cắn một miếng nhỏ.
Tôi đạp cô  một cái làm cả  lẫn ghế bay  xa: “Bảo  cho ăn  mà vẫn dám ăn !”