Tạ Vân coi như vẫn còn phúc phần…
21
cái phúc của Tạ Vân giờ cũng chẳng cứu nổi nữa.
Cửa lớn Tạ phủ một đám hung hãn đạp tung .
Hơn chục gã đại hán, tay lăm lăm gậy gộc, ào ạt tràn sân.
Dẫn đầu là một tên mặt đầy sẹo, lớp thịt dày trát lên xương mặt như một con ác thú.
Hắn giơ một xấp giấy nợ, quát:
“Tạ Vân! Đến lúc trả nợ !”
Từng tờ giấy nợ đều in hằn dấu vân tay đỏ như máu, dấu triện tư ký tên của Tạ Vân sai .
“Không vay!”
Tạ Vân giật lấy giấy, định xé tan.
Tên mặt sẹo để toại nguyện?
Hắn chộp lấy tay Tạ Vân, lạnh lùng bẻ mạnh.
“Rắc——”
Một tiếng gãy khô khốc.
Cơn đau như xé nát gân cốt ập lên Tạ Vân, kêu thảm thiết, mồ hôi vã từng giọt lớn như hạt đậu.
“Định ăn quỵt hả?”
Tạ Vân cố sức gào lên, thở dồn dập:
“Là… là Thẩm Lạc Anh! Là nàng dùng … nhốt, gì cả…”
Hắn còn kịp hết.
Một trận chế giễu nổ tung, át luôn giọng .
Ngay cả lão phu nhân cũng bằng ánh mắt ngờ vực, run rẩy bám chặt vai , giọng khàn khàn:
“Vân Nhi, rốt cuộc làm ? Con thể trả nợ mà?”
Tạ Vân gần như phát điên.
Vì … chẳng ai tin cả?
Ngay cả ruột cũng tin !
Hắn gào như dại:
“Ta thật! Ta với Thẩm Lạc Anh hoán ! Ta giam ! Ta gì cả!”
Tên mặt sẹo xong, nhếch mép liếc đám đồng bọn, khẩy:
“Chúng là con nít ba tuổi chắc? Anh em, đánh!”
Lão phu nhân nhào chắn Tạ Vân, gào đến rách họng:
“Các ngươi dám? Con là của Nhị hoàng tử! Cẩn thận Nhị hoàng tử trị tội các ngươi!”
“Nhị hoàng tử?”
Mặt sẹo thoáng ngây , phá lên như điên.
Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt thẳng mặt bà .
“Nhị hoàng tử c.h.ế.t ! Muốn cầu cứu thì xuống Âm ty mà cầu!”
Hắn vung tay.
Đám đại hán lập tức xông lên, ấn chặt hai con xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoan-doi-than-xac-voi-phu-quan/chuong-8.html.]
Gậy gộc vun vút.
Tiếng xương cốt gãy răng rắc vang lên khắp sân.
Hai con chẳng còn chút sức chống cự nào, chỉ thể gào, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng.
Giữa lúc giằng co, chiếc khố của Tạ Vân chợt tuột xuống, lộ vết thương nát bấy đầy máu.
Đám tay đ.ấ.m tay đá thoáng khựng , lập tức nổ trận chấn trời động đất.
“Thì bây giờ thành thằng cán !”
22
Tên mặt sẹo hầm hầm kéo lục soát khắp Tạ phủ, hòng vét sạch đến tận chân tường.
khi dẫn đám đàn em sục sạo một vòng , cả bọn c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Tạ phủ trống hoác.
Như thể vét sạch từ lâu.
Đến cả bình gốm cắm hoa cũng còn sót một cái.
“Mẹ kiếp! Đến muộn !”
Tên mặt sẹo giận dữ gầm lên, ngoắt Tạ Vân đang co rúm đất.
Hắn nheo mắt, hung tợn bóp chặt cằm Tạ Vân, lật qua lật ngắm nghía.
Bỗng nhe răng , lộ hàm răng vàng ố như chó sói.
“Cái mặt … đem bán cũng giá đấy.”
Ba ngày
Kinh thành rộ lên một tiết mục mới trong gánh xiếc nổi tiếng nhất.
Giữa sân khấu, một món “mỹ nhân bình” trưng làm trò mua vui.
Mặt trắng như ngọc, cắm miệng bình sứ men xanh.
Khách qua đường ném tiền như mưa, cợt chỉ trỏ.
Mà lão phu nhân nhà họ Tạ vì già tàn, bán chẳng giá, liền bọn tay đ.ấ.m đánh cho đến chết.
Xác bà quẳng bãi tha ma, mặc chó hoang tha hồ cắn xé, gặm nhấm tanh hôi.
Vinh hoa từng , giờ hóa thành tro bụi.
Cả họ Tạ cùng bên nhà đẻ lão phu nhân, vì Tạ Vân mà cho vay bao nhiêu bạc.
Giờ thì tất cả đổ sông đổ bể.
Hận chất chồng.
Căm tức cực độ, họ lập tức dâng thư lên tộc trưởng, đòi c.h.ặ.t t.a.y xóa tên Tạ Vân và lão phu nhân khỏi gia phả.
---
Trên khoang thuyền phủ đầy hoa ở Giang Nam.
Ta tựa lên lan can chạm trổ hoa văn.
Trong lâu bên bờ, gã kể chuyện đang hùng hồn vung tay:
“Phải , Thẩm nương tử đúng là phúc khí. Đoạn tuyệt sạch sẽ với Tạ gia từ sớm!”
Ta khẽ .
Tay thản nhiên vốc nắm thức ăn cá, tung xuống hồ nước tĩnh lặng.
Mặt nước gợn sóng, loang những vòng tròn lan mãi.
(Toàn văn kết thúc)