Ta nghiêng tránh bàn tay đang chụp tới, thong thả :
“Vì đổi? Ta thấy làm đàn ông thật .”
Ánh mắt lập tức đông cứng ở vạt áo .
Như sực nhớ điều gì quan trọng, giọng run hẳn:
“Lạc Anh, ngươi… ngươi từ trở về?”
Ta chậm rãi cong khóe môi: “Ngươi đoán xem?”
7
Sắc mặt Tiêu Vân tái trông thấy.
Thái dương rịn mồ hôi lạnh.
“Lạc Anh, giải thích…”
Giọng lẫn chút cầu xin.
“Vậy thì giải thích !”
Ta bình tĩnh .
Ta cũng xem còn bịa trò gì.
“Ta… …”
Môi Tiêu Vân run bần bật, cố gắng chống chế, nhưng cổ họng như mắc cứng, thốt nổi câu nào.
Cuối cùng, buông tay hết, chẳng buồn giấu diếm nữa.
“Thẩm Lạc Anh, tất cả là ngươi ép !”
Hắn gần như phát điên:
“Ta hạ cầu xin ngươi bao nhiêu ? Chỉ cần ngươi giao bản đồ mỏ vàng , chúng thể…”
Ta chật vật, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ.
“Ta bao nhiêu , vốn hề bản đồ mỏ vàng! Tại ngươi cứ tin ?”
Tiêu Vân lạnh, gương mặt đầy cuồng dại.
“Lại còn chối! Thẩm Lạc Anh, đến nước , ngươi vẫn định giấu ! Thẩm Như Ngọc với , Thẩm gia các ngươi chính nhờ mỏ vàng mới phất lên! Ta chỉ thăng quan, cho ngươi một tương lai , sai ở ?”
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng quái dị.
“Giờ vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi giao bản đồ … Nhị hoàng tử hứa cho làm Thượng thư bộ Hộ, Lạc Anh, chúng vẫn thể bắt đầu …”
Ta nhịn , ngửa đầu lớn.
Cười đến run cả , đến nước mắt rơi lã chã.
“Bắt đầu ?”
Ta giật mạnh tay .
“Lúc ngươi lén lút với , ngươi nghĩ đến bắt đầu ? Lúc ngươi hạ thuốc tuyệt hậu cho , ngươi từng nghĩ đến bắt đầu ? Lúc ngươi diệt cả nhà , ngươi nghĩ đến bắt đầu ?”
Hắn né tránh ánh mắt , giọng đầy chột : “Ngươi… ngươi đều hết ?”
“Tiêu Vân, chỉ khi ngươi chết, thứ mới thể bắt đầu .”
Đầu ngón tay men theo cổ chậm rãi trượt xuống.
“Dưới suối vàng, các ngươi cả nhà ba mạng, làm bạn.”
Ngón tay siết từng tấc một.
Tiêu Vân trợn trừng mắt đầy hoảng sợ.
“Lạc Anh, … ngươi thể… g.i.ế.c …”
Hắn khó nhọc rít từng chữ qua kẽ răng, móng tay cắm sâu cổ tay .
“Bây giờ… đang ở trong… thể của ngươi…”
Ta bật lạnh một tiếng.
Lực tay siết thêm mấy phần.
Mặt vì thiếu dưỡng khí mà tím bầm .
Ta cúi sát bên tai , thì thầm: “Phu quân, yên tâm, sẽ dùng phận của ngươi mà sống cho .”
“Ngươi là… huyết mạch… duy nhất… của Thẩm gia…”
Giọng Tiêu Vân khàn đặc, gần như méo mó.
Hắn vẫn còn giãy giụa trong tàn.
“Ngươi nỡ… Thẩm gia… tuyệt hậu …”
Ta bất ngờ buông tay.
Tiêu Vân ngã gục xuống đất, ho sặc sụa, co như con tôm.
Chỉ chốc lát.
Hắn mà ngất .
“Chậc, vô dụng.”
Ta thật sự g.i.ế.c .
thể c.h.ế.t khi còn mang thể của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoan-doi-than-xac-voi-phu-quan/chuong-3.html.]
Ta chỉ nhớ rõ.
Hiện giờ bóp c.h.ế.t cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Ra khỏi phòng.
Ta dặn Lai Phúc:
“Tăng gấp ba vòng canh gác, một con ruồi cũng lọt .”
9
Trong thư phòng.
Ta day day ấn đường.
Những ngày qua, tìm khắp các danh y trong thành.
Kết quả đều y hệt .
Độc tuyệt tử ngấm tận tủy, xác Thẩm Lạc Anh sống qua nổi nửa năm.
Lẽ nào cả quãng đời còn thật sự sống phận Tiêu Vân ?
Không!
Ta cam lòng!
“Gia, một nữ nhân khăng khăng đòi gặp ngài, … là thể chữa bệnh cho phu nhân.”
Lai Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Những ngày qua bao kẻ lừa đảo lấy lý do để đòi tiền.
Ta đang định xua tay từ chối.
liếc thấy bóng mảnh mai trong sân.
Tim bất giác khựng một nhịp.
Không hiểu đổi ý: “Dẫn cô tiền sảnh.”
Nữ nhân từ lúc thấy dùng ánh mắt dò xét.
Đừng bảo là một kẻ ngu dại cái xác Tiêu Vân mê hoặc?
Ta thất vọng.
“Xem ngươi khá quen với thể nhỉ.”
Nàng bất ngờ mở miệng, giọng lạnh lẽo.
Chén trong tay “choang” rơi xuống đất.
Nước nóng bỏng văng cả lên mu bàn tay mà .
Ta gắt gao chằm chằm đôi mắt lộ tấm khăn che mặt của nàng .
Sao nàng ?
Nàng là ai?
“Thẩm Lạc Anh, làm đàn ông thấy thế nào?”
Nàng khẽ , tháo khăn che mặt xuống.
Chiếc ngọc bội tím nơi cổ nàng bắt mắt, bên còn khắc bốn chữ “Ái nữ Lạc Anh”.
Hơi thở nghẹn .
Đó!
Rõ ràng là quà sinh nhật cha tặng năm tám tuổi!
Ý nghĩ bất giác trôi về đêm Thượng Nguyên năm .
Ta và cha lạc giữa phố xá đông đúc.
Ta hoảng loạn chồm hổm bên đầu cầu, mắt ngấn lệ.
lúc đó, thấy xa một bé gái gầy guộc, quỳ co ro trong đám tuyết mỏng.
Trước mặt nàng là một tấm chiếu cũ cuốn chặt lấy một t.h.i t.h.ể khô quắt.
Nhìn mà thê lương vô cùng.
“Cái cho ngươi.”
Ta do dự tháo ngọc bội nơi cổ, nhét bàn tay lạnh cóng đỏ ửng của nàng , nghiêm túc :
“Cha thứ quý, ngươi cầm bán lấy tiền, chôn cất cho đàng hoàng.”
Hoa tuyết rơi mi mắt nàng.
Ta thấy rõ vẻ mặt nàng.
Chỉ nhớ nàng hỏi : “Ngươi điều ước gì ?”
“Ta biến thành con trai.”
Ta ngẩng đầu, nghiêm túc đáp.
“Như mới thể đường đường chính chính học buôn bán cùng cha, bảo vệ Thẩm gia kẻ ức hiếp…”
Không ngờ.
Lời trẻ con năm xưa, giờ thành thật.
10
Nữ nhân tháo ngọc bội xuống khỏi cổ.