cô giả vờ như thèm để ý: “Tạm !” Tạm ...
Lục Khiêm lặp lặp hai chữ trong lòng, híp đôi mắt đen nhánh , hỏi một câu đáng lẽ nên hỏi lúc lên giường tối qua: “Cả năm nay em xem mắt ít , từng làm với ai ?”
Ông hỏi vô cùng thẳng thừng.
Thật là từng ... nhưng cô với ông, nếu thật thì khác nào bảo cô đang chờ ông, cô lựa chọn im lặng...
Lục Khiêm rít điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài khóa chặt cô. Cô cảm thấy áp bức nên bỏ chạy.
Lục Khiêm vươn một tay vây cô trong lòng, tay thì vứt tàn thuốc . Ông cúi đầu, ghé tai cô nhẹ giọng hỏi: “Có lợi hại như ?”
Hoắc Minh Châu hổ tức giận.
Lục Khiêm còn khó chịu hơn cô, bàn tay nắm lấy cái eo thon siết chặt. Một tay mò trong quần áo cô... “Lục Khiêm!”
“Ông đang làm gì? Đây là ban công, sẽ thấy!”
Lục Khiêm ung dung giày vò cô, cho dù trán ông cũng rịn mồ hôi nhưng vẫn cố chấp giày vò cô, bắt cô thật.
“Nói, thật sự làm ?”
Hoắc Minh Châu nhỏ giọng kêu thất thanh: “Không ! Không khác!”
Cô xong thì nhịn nữa, nước mắt đong đầy hốc mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng hôn hai hàng nước mắt của cô, xoay khẽ đè cô xuống, làm cô thoải mái một ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-704-tam-duoc.html.]
Truyện nhà Xua Xim
Sau khi kết thúc, cô mặt sang chỗ khác: “Ông đủ !”
Lục Khiêm dám lưu luyến, ông còn quá nhiều chuyện làm, chỉ là buông bỏ , khỏi ghé sát tai cô để một câu : “Tối hôm qua thoải mái!”
Cô chợt đẩy ông , hoảng loạn bỏ . Tròng mắt đen của Lục Khiêm căng . Cô vẫn luôn xem mắt, cùng bao ăn uống xem phim, là ông ghen, mà là thể ngăn cản.
Ông cũng dám chắc chắn ngày cô sẽ ý nào . Dù tính tình cô trẻ con.
Ông cho cô sự tự do, thật là đang mạo hiểm, nếu cô thật lòng ý ai, qua đêm với đó thì Lục Khiêm nghĩ, chắc đời thể nào quên nổi.
Không trách cô, mà là hận bản ! cô ...
Cô thì ông sẽ tin.
Lục Khiêm châm một điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập trong phổi, ông loại thỏa mãn khó nên lên, sự thỏa mãn thậm chí còn khiến ông hưng phấn hơn sự thoải mái sinh lý tối qua...
Bọn họ xảy quan hệ nên lúc gặp mặt nữa khỏi gượng gạo.
Người nhà họ Hoắc cũng nhưng chỉ giấu trong lòng... Đến chiều, Hoắc Thiệu Đình và Lục Khiêm bàn bạc xong chuyện.
Anh tìm thấy Ôn Mạn ở tầng hai, trong căn phòng ngủ của cô , mặc dù dọn đồ nhưng vẫn còn đồ gia dụng.
Ôn Mạn ngủ sô pha, khóe mắt còn vương nước mắt khô hẳn.
Quyển nhật ký trong tay rớt xuống. Hoắc Thiệu Đình nhặt lên.
Anh lấy chăn đắp cho cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt cô, lạnh buốt, làm nhịn đè giọng: “Anh đang ở đây, em cứ mãi hoài niệm một hư vô mờ mịt cơ chứ!”
Đã lâu ôm cô.