Hoắc Thiệu Đình xong thì rút một bộ quần áo từ trong tủ .
Anh đồ ngay mặt Ôn Mạn. Ôn Mạn lặng lẽ chăm chú ...
Hoắc Thiệu Đình quần áo xong thì bắt gặp ánh mắt của cô, đang định vài lời bông đùa thì điện thoại reo lên.
Anh liếc , là Hoắc Chấn Đông gọi đến nên bắt máy: “Bố..”
Không bên gì mà Hoắc Thiệu Đình đưa mắt sang Ôn Mạn với ánh sâu xa: “Vâng, cô đang ở cùng con... Tối nay con sẽ cùng cô về nhà ăn cơm!” Anh cúp điện thoại, giọng lạnh lùng: “Bố kêu chúng tối nay về nhà ăn cơm! Tôi bận, cô dẫn... đứa nhỏ đến !”
Trong lòng Ôn Mạn hiểu rõ.
Không do bận bịu mà là do đưa cô .
Cô cũng ép buộc nên nhanh chóng đồng ý, cả hai im lặng bước xuống lầu .
Hoắc Thiệu Đình cho tài xế chở cô, còn thì mở cửa chiếc McLaren màu đen bước .
Ôn Mạn bước đến, hai họ cách một lớp cửa xe.
Giọng Ôn Mạn bình tĩnh: “Hoắc Thiệu Đình, thể chuyện lạnh lùng với em, thế nhưng còn Hoắc Tây... Con bé nhạy cảm, xin đừng những lời đó mặt con bé!”
Truyện nhà Xua Xim
Hoắc Thiệu Đình nhớ đến bé con trong tài liệu .
Dáng vẻ giống Ôn Mạn, trắng trắng mềm mềm, tóc cũng xoăn nữa.
Có vẻ... đáng yêu! Anh hờ hững gật đầu: “Cô yên tâm!” Ôn Mạn cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô chăm chú theo đuôi chiếc xe thể thao màu đen đang dần biến mất, đáy lòng cũng là nên vui vẻ buồn khổ... Vốn ban đầu cô tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng khi đối xử như thì chắc chắn nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-594-trong-long-on-man-hieu-rat-ro.html.]
Cô đó hồi lâu... Lão Triệu thấy mà đau lòng, nhịn bước đến, nhỏ giọng : “Mợ chủ, lên xe ! Cơ thể cô nặng nề, lâu .” Ôn Mạn khẽ chống eo, miễn cưỡng: “Hình như mỏi !”
Cô lên xe , chở về biệt thự.
Sau khi về, cô tự giam trong phòng sách, kéo tất cả rèm cửa sổ .
Cả căn phòng lâm bóng tối. Ôn Mạn tựa sô pha, bên tai là bút ghi âm Hoắc Thiệu Đình để , cô lặng lẽ , vô mới cảm thấy sức hơn một chút!
Đến chạng vạng tối, cô đón Hoắc Tây đến nhà họ Hoắc.
Vừa mới bước cửa, Tiểu Thước Thước nhào đến hôn cô một cái kêu lên: “Mợ!”
Ôn Mạn xổm xuống, dịu dàng sờ lên cái đầu nhỏ của bé. Làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đỏ bừng.
Tiểu Hoắc Tây làm mặt quỷ: Con trai đỏ mặt, hổ hổ hổ! Vợ chồng Hoắc Chấn Đông bước đến.
Bà Hoắc dẫn hai đứa bé ăn bánh ngọt, Hoắc Chấn Đông thì ở chuyện với Ôn Mạn: “Gặp nó ?"
Ôn Mạn “ừm” một tiếng.
Cô cũng làm lớn khó chịu tức giận nên những chuyện đều ngậm miệng .
Hoắc Chấn Đông vẫn , dù gì ông cũng tai mắt.
Ông liếc Ôn Mạn bằng ánh bỏng rát, từ tốn : “Nó yêu cầu như mà con cũng tức giận ? Ôn Mạn... Bố với con là đừng hy sinh vì nó, con quá nuông chiều tính tình của nó ! Trước đây Hoắc Thiệu Đình nó khốn nạn cỡ nào
chắc con cũng cần bố nhiều nhỉ! Tóm , con cứ nhẫn nhịn chịu đựng như thế kế lâu dài! Trước đây con tát nó nhiều như thế, nó vẫn ngoan ngoãn xin tái hợp ?"
Ôn Mạn im lặng gì. Trong lòng Hoắc Chắn Đông cô mềm lòng, buông Hoắc Thiệu Đình!
Giờ đây, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt! Người làm bố như ông nhức đầu!