Ánh mắt Ôn Mạn trống rỗng.
Cô đàn ông từng là tình yêu của , giờ đây chỉ thấy xa lạ. Cô tự hỏi liệu thực sự hiểu ? Nếu , thể tàn nhẫn đến thế?
Dì Nguyễn đến gà cũng dám giết, làm dám cầm dao? Rõ ràng là Cố Trường Khanh dùng lời lẽ kích động, bày mưu hãm hại!
Ôn Mạn khẽ cất giọng: “Cố Trường Khanh, xin , buông tha cho ?”
Cố Trường Khanh kịp đáp, Ôn Mạn quỳ xuống mặt . Dì Nguyễn trong khoảnh khắc đó bừng tỉnh, miệng phát âm thanh kỳ lạ như ngăn cản.
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Mạn chịu dậy. Cô quỳ thẳng lưng, góc mắt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt trong veo đến đau lòng. Giọng cô run rẩy:
“Cố , Cố tổng... ngày là trẻ dại điều, dám yêu đương với ngài. Là phân biệt nặng nhẹ, cứ vướng ngài... Giờ xin
ngài, chút tình nghĩa từng dành cho ngài, tha cho bố , tha cho dì Nguyễn... Tôi van xin ngài!”
Cô hạ đến tận cùng. Dì Nguyễn bật nức nở, kéo Ôn Mạn dậy liên tục xin .
Không thể nào! Không thể nào!
Ôn Mạn là hạt minh châu duy nhất trong lòng bàn tay Bá Ngôn, thể quỳ gối tên khốn ? Ôn Mạn vẫn nhúc nhích. Ánh mắt cô Cố Trường Khanh đầy cứng cỏi. Bốn năm bên , làm hiểu tính cô?
Ôn Mạn mềm yếu, nhưng cũng sự bướng bỉnh riêng. Cô từng yêu đến điên cuồng, giờ quỳ gối chỉ để thoát khỏi !
Cố Trường Khanh nghiến răng trắng bệch, giận dữ hỏi : “Nếu tha thì ? Ôn Mạn, em định làm gi?"
Ôn Mạn siết chặt tay: “Anh sợ vạch trần bộ mặt thật của mặt nhà họ Hoắc ?”
“Cứ việc!” – Cố Trường Khanh méo miệng lạnh - “Em xem Hoắc Minh Châu tha thứ cho ? Xem cả nhà em mạng ? Và xem... Hoắc Thiệu Đình giúp em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-36-quy-goi-cau-xin-anh-co-mong-ong-rong-luong.html.]
Nhắc đến Hoắc Thiệu Đình, vết thương Cố Trường Khanh như đau hơn. Anh trở nên bạo liệt. Chỉ đến giờ phút , Ôn Mạn mới thấy rõ bản chất thật của Cố Trường Khanh.
Anh nắm lấy tay Ôn Mạn, kéo cô sát . Ngón tay lạnh lẽo lướt gương mặt cô, giọng khàn đặc:
“Quay về bên ! Nếu , đảm bảo sẽ làm gì... Như cho dì Nguyễn tù vì tội cố ý gây thương tích, khiến ông Bá Ngôn...”
"Bốp!"
Một cái tát giáng thẳng mặt . Ôn Mạn run rẩy vì phẫn nộ: “Cố Trường Khanh, là !”
Cố Trường Khanh túm lấy cổ tay cô, ép sát mặt : “Bây giờ mới ? Khi em yêu , em thế! Khi em đỏ mặt chờ hôn, em cũng ... Ôn Mạn, em từng bảo là đàn ông trai nhất thế giới, quên ? Cần nhắc ?”
Dì Nguyễn vật lộn định lao tới. Cố Trường Khanh buông Ôn Mạn , lệnh cho bảo vệ khống chế bà, khóe miệng cong lên:
“Gọi cảnh sát. Báo rằng vị Nguyễn thị hành vi tấn công và cố ý gây thương tích!”
Ôn Mạn giật lấy tay , nhưng hất phăng . Cố Trường Khanh l.i.ế.m vệt m.á.u môi, tàn nhẫn:
“Ôn Mạn, em thực sự chọc giận đấy...”
...
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Mạn tái mét.
Cố Trường Khanh thắng . Anh hèn hạ, vô liêm sỉ, là một con thú! Ôn Mạn nhắm mắt, mở , giọng nhẹ như gió:
“Xin đừng giận... Tôi dì Nguyễn xin .” Cố Trường Khanh thong thả xuống sofa, giơ tay .
Bàn tay Ôn Mạn còn dính m.á.u . Cô chậm rãi... từ từ... đưa tay tay .