Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi - Chương 1055: Lục Khiêm sờ đầu cô bé

Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:32:27
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Có đứa bé , Lục Khiêm sẽ mãi luôn sống sự áy náy. Lục Khiêm ngoài phòng bệnh Manh Manh.

Manh Manh lớn hơn Thước Thước một hai tuổi, khuôn mặt khá giống Lục Quân.

Khi trời rạng sáng, Manh Manh cũng tỉnh .

Cô bé mở đôi mắt to tròn Lục Khiêm, giọng cứ như con mèo nhỏ: “Chú.”

Lục Khiêm sờ đầu cô bé.

Ông dịu dàng : “Không chuyện gì hết! Manh Manh ngủ một giấc là : Manh Manh lời nhắm mắt . Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh mà đáng yêu.

Lục Khiêm chuyện với bác sĩ, lúc điện thoại di động vang lên, đó là điện thoại riêng của Lục Viên.

Ông tưởng rằng bà cụ mắng ông

Chút nữa giải thích , ông máy.

Ông Manh Manh ngủ, các chỉ cơ thể cũng bình thường. Lục Khiêm dậy.

Lam Tử Mi bên cạnh cửa, khuôn mặt hiền lành xinh mang theo toan tính.

Lục Khiêm nhẹ: “Điều kiện của bố Lục Quân , cho Manh Manh qua sống ở nhà họ Lục là một lựa chọn . Cô suy nghĩ cho kĩ !”

Lam Tử Mi nhẹ.

Chỉ đơn giản là ông đẩy cô qua thành phố T thôi! Trừ Manh Manh, bọn họ còn tính là bạn bè.

Lục Khiêm nhiều trực tiếp lái xe về Lục Viên.

Đến Lục Viên, ông thấy Minh Châu và Thước Thước .

Người giúp việc : “Cậu chủ nhỏ viêm ruột thừa, đưa đến bệnh viện !"

Lục Khiêm cứng .

Ông gọi cho Minh Châu ngay lập tức, khi gọi , ông hỏi ngay: “Bệnh viện nào?”

Ông cứ nghĩ là cô sẽ , sẽ làm loạn với ông.

Minh Châu bình tĩnh tên địa điểm cúp điện thoại. Không thừa một chữ.

Trong lòng Lục Khiêm thấy thất bại, giờ phút thậm chí ông còn giải thích với Minh Châu như thế nào, dù ông bao nhiêu lý do nữa cũng thể đổi chuyện cô một đưa Thước Thước bệnh viện.

Ông chạy đến bệnh viện.

Thư ký Liễu đến ông, thấy Lục Khiêm đến, đầy mồ hôi chạy đến.

“Cuối cùng ngài cũng đến !”

Mặt Lục Khiêm trắng bệch như tờ giấy, ông vội vàng chạy đến bên ngoài phòng phẫu thuật. Minh Châu ở trong hành lang nhỏ.

Ánh đèn ảm đạm, cô cúi thấp đầu rõ vẻ mặt. Bà cụ chống gậy bên cạnh.

Lục Khiêm nhẹ nhàng đến, gọi một tiếng: “Mẹ!” Bà cụ nhạo: “Tôi dám nhận!”

Lục Khiêm đắng chát : “Giờ phút đừng móc con nữa, Thước Thước ?” Minh Châu là trả lời ông.

Lời của cô nhẹ nhàng mà tỉnh táo: “Chỉ là tiểu phẫu thôi! Thước Thước vẫn luôn sợ hãi, thằng bé vẫn hỏi là bố về ?”

Nói xong, cô sang .

Đôi mắt xinh trừ lạnh nhạt còn cả sự thất vọng. Lục Khiêm đến gần, bàn tay ông đặt lên đôi vai cô.

Minh Châu nhẹ nhàng đẩy .

xuống bên cạnh bà cụ, vẫn luôn im lặng, từ chối chuyện với ông.

Lục Khiêm hạ bao nhiêu cũng .

Thư ký Liễu cũng trách ông, nhưng khí đang nghiêm trọng như , chỉ thể dựa làm dịu bớt, cố lấy khuôn mặt tươi vui vẻ : “Mọi đều ăn sáng nhỉ! Để mua một ít về!”

Lục Khiêm đói bụng.

Ông sai thư ký Liễu mua sữa đậu nành và bánh rán hành, đó là những món Minh Châu thích ăn nhất.

Thư ký Liễu mấy con phố mới tìm cửa hàng đại lý để mua về. Minh Châu ăn. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi ăn nổi!” Một đêm ngủ, dù khuôn mặt xinh đến mấy cũng sẽ tiều tụy, hơn nữa cô cũng giống với những cô gái nhỏ mơn mởn tuổi xuân, cô mệt mỏi chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, lo lắng cho Thước Thước.

Lục Khiêm nhận sự xa cách cô. Cô yêu ông.

khi cô thất vọng, cô trở làm một , Lục Khiêm cũng quan trọng đến thế nữa.

Lục Khiêm trải nghiệm một cảm giác mất mát to lớn. Ông dịu dàng: “Em cố ăn một chút .”

Kiêng kỵ bà cụ vẫn đang ở đấy, Minh Châu nổi giận với ông, nhưng cô cũng cho ông sắc mặt .

Đối với nguy cơ tình cảm , cô trực tiếp lạnh lùng. Lục Khiêm vuốt mặt, im lặng ở vách tường đối diện. Thước Thước chỉ phẫu thuật nhỏ mà thôi.

Chưa đến một giờ đẩy , dù là tiểu phẫu nhưng tóm vẫn làm thương, lúc đẩy , khuôn mặt nhỏ vàng vọt hẳn.

Cậu bé là một bé xinh xắn đáng yêu. Thấy Lục Khiêm đến, đôi mắt to tròn ngập nước nghẹn ngào gọi bố. Lục Khiêm đau đớn trong lòng. Ông hôn Thước Thước một cái, giọng khàn đến thể rõ: “Con đau ?”

Lúc đầu Thước Thước đau. Sau đó, hình như bé nhớ đến chuyện gì, mím môi nữa.

Trái tim Lục Khiêm xót xa, ông sờ cái đầu nhỏ của bé thấp giọng : “Con nhắm mắt nghỉ ngơi , bố ở đây !”

Thước Thước lời nhắm mắt.

phận đặc biệt của bé nên bệnh viện cố tình sắp xếp phòng bệnh nhất, sạch sẽ sáng sủa khác gì phòng khách sạn cả.

Lục Khiêm sợ cơ thể của bà cụ chịu nên để bà về . “Mẹ về nghỉ , lúc nào Thước Thước tỉnh con sẽ cho tài xế đón .”

Bà cụ minh mẫn, bà thấy mối quan hệ của ông và Minh Châu đang căng thẳng nên cũng ý để gian riêng cho bọn họ.

Bà cụ .

Bác sĩ y tá đến xem phòng cũng rời , thư ký Liễu thì ở phòng tiếp khách nhỏ bên ngoài, càng dám làm phiền bọn họ.

Bầu khí kì lạ. Minh Châu cầm khăn nóng lau mặt cho Thước Thước. Sau đó, cô lặng lẽ ngẩn . Lục Khiêm xuống mặt cô, ông nhẹ nhàng nắm tay cô và khẽ: “Minh Châu, chúng chuyện !”

“Nói chuyện gì?” Cách chuyện của cô đờ đẫn.

Lục Khiêm nhỏ: “Anh đang thuyết phục cô đưa đứa trẻ cho nhà họ Lục nuôi dưỡng! Sau ...

Minh Châu nhạt.

hạ mắt, khổ sở : “Lục Khiêm, thật sự hiểu tâm lý của phụ nữ ? Mục tiêu của cô , thể đưa đứa bé cho khác nuôi dưỡng ? thử, nhưng vì em chờ chứ?”

“Sau Lam Tử Mi sẽ lấy nhiều lý do.”

“Đứa trẻ học, đứa trẻ bệnh, tâm trạng đứa bé !” Lục Khiêm giật lo lắng.

Truyện nhà Xua Xim

Minh Châu nhẹ nhàng đầu, giọng của cô nhẹ nhàng hơn: “Em chuyện với nữa! Em chỉ cần kết quả thôi.”

Lục Khiêm thấy dáng vẻ đau đớn của cô.

Ông chậm rãi mở miệng: “Chờ con bé viện, sẽ gặp con bé nữa.”

Sự cam kết cũng làm Minh Châu vui vẻ.

Cô rút tay về, cầm điện thoại khỏi phòng bệnh, gọi điện cho quản lý.

Hôm qua cô đảm bảo sẽ làm chậm tiến độ, xin xỏ ngàn để đến thành phố C, nhưng bây giờ cô vẫn nuốt lời.

Minh Châu cầm điện thoại lên, cô bé. Giọng của cô khiêm tốn lễ phép.

Lục Khiêm cạnh cửa lặng lẽ cô, thấy mái tóc đen dài của cô rủ xuống khuôn mặt tái nhọt, thấy chiếc váy sơ mi gọn gàng của cô.

Minh Châu chuyện điện thoại xong, thì thấy Lục Khiêm. Ánh mắt của ông sâu hoắm.

Minh Châu vòng qua ông, nhưng ông giơ tay giữ cô. Sự chênh lệch về sức lực của nam nữ thể hiện rõ.

Lục Khiêm kéo một cái, cô ép tựa lòng ông, mặt cô dán lên vai ông. Trên ông nhàn nhạt mùi nước hoa của lá cây.

Cô đoán Lam Tử Mi đến gần ông.

thể để ý, nên cô trực tiếp nhỏ: “Đừng chạm em! Trên mùi của cô .”

Lục Khiêm giật .

Ông buông tay mà ghé tai cô nhỏ: “Anh và cô gì hết! Anh chỉ thương xót cho Manh Manh mà thôi.”

“Vì nên để con trai phẫu thuật mà gặp bố nó ?” Minh Châu đẩy ông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-1055-luc-khiem-so-dau-co-be.html.]

Lục Khiêm còn kéo cô, nhưng cô giơ tay nghiêm túc : “Lục Khiêm! Đừng làm !”

ông thật sâu.

Lục Khiêm dần dần thẳng lên, ông điều gì đó nhưng nên lời.

Đây là đầu bọn họ cãi to đến như .

Cuối cùng ông vẫn bận, bên còn xử lý chuyện của cửa hàng đầu tiên, nhưng ông vẫn lo lắng Minh Châu mệt mỏi nên gọi y tá đến chăm sóc cho Thước Thước. Sau khi sắp xếp xong tất cả, ông nhẹ nhàng dặn dò: “Em lên sofa ngủ một lúc ! Anh xong việc sẽ đến ngay.” Minh Châu thẫn thờ.

Yết hầu Lục Khiêm lăn hai , cuối cùng ông rời . Ngồi xe.

Thư ký Liễu mới căng như dây đàn mà một câu từ sâu trong đáy lòng: “Lúc , ngài nên nhận chăm sóc đứa bé , thấy Minh Châu ghét việc đó!”

Lục Khiêm ở hàng ghế nắm chặt tay.

Ông quan tâm, nhưng đó là một cô gái nhỏ đang sống sờ sờ. Nếu như ông quan tâm, Lam Tử Mi sẽ đối xử với cô bé như thế nào nữa.

lúc , Lam Tử Mi gọi điện thoại đến. Lục Khiêm mà thấy phiền.

Ông trực tiếp ném điện thoại cho thư ký Liễu, thư ký Liễu ngầm hiểu, khi một lúc thì : “Con trai của ông Lục bệnh, thật đúng là đúng lúc, sợ là ông thể phân ! Cô Lam, nếu cô tìm nhà của Lục Quân , chắc chắn bọn họ sẽ giúp cô chăm sóc đứa trẻ.”

Lam Tử Mi lạnh lùng : “Là để !” Thư ký Liễu gượng hai tiếng.

Lam Tử Mi cúp máy.

Anh chỉ điện thoại tố cáo với Lục Khiêm: “Ngài xem , cô cũng quá khách khí .”

Lục Khiêm chỉnh áo sơ mi, nghĩ ngợi: “Đưa giấy xét nghiệm ADN cho nhà họ Lục tìm một luật sư đáng tin giúp nhà họ Lục kiện cướp Manh Manh về

Thư ký Liễu : “Như nhất!” Lục Khiêm bận rộn cả ngày.

Hai đêm ngủ, dù làm bằng sắt cũng thể chịu , nhưng ông vẫn trực tiếp đến bệnh viện.

Trên xe, Lam Tử Mi gọi mấy cuộc điện thoại nữa. Ông và bảo cô với bác sĩ.

Ông cúp điện thoại với tâm trạng tồi tệ, trong lòng ông hiểu rõ ông xử lý chuyện con gái của Lục Quân, chắc chắn ông làm Minh Châu tổn thương , ông cũng thể bắt cô hiểu cho ông.

Minh Châu đúng, vì hiểu cho ông, chờ ông chứ?

Lục Khiêm nghĩ đến Thước Thước, ông áy náy.

Ông để tài xế dừng xe, ông tự xuống xe mua cho Thước Thước mấy món đồ chơi nổi tiếng dạo gần đây.

Khi ông đến bệnh viện. Thước Thước tỉnh .

Bác sĩ những thứ mà nhóc con thể ăn, lúc bé dựa dẫm bên bà nội, ăn cháo do bà nội tự tay nấu, món cháo thơm ngào ngạt kích thích vị giác.

Minh Châu ghế sofa cầm máy tính làm việc.

Lục Khiêm điều chỉnh tâm trạng, lúc , ông khẽ: “Con tỉnh ? Con thấy thế nào?”

Lúc Thước Thước thấy ông thì vui. Trẻ nhỏ luôn dễ tha thứ.

Lục Khiêm để đồ chơi đầu giường, nhóc yêu thích rời tay ngắm nghía liên tục, Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của bé, nhẹ nhàng hỏi: “Con còn đau ?”

“Còn ạ!” Thước Thước mềm mại . Lục Khiêm thương con trai.

Ông chơi với Thước Thước một lúc Minh Châu.

Cô vẫn đang làm việc, cứ như hề nhận ông đến , điều đó làm Lục Khiêm hiểu rõ , nhưng đến , những chuyện riêng tư cũng dễ .

Mãi đến mười giờ tối mới thể xem là yên tĩnh. Thước Thước ngủ .

Minh Châu còn trở về, cô tắm rửa chăm sóc bên giường bệnh.

Lục Khiêm nhỏ giọng hỏi cô: “Em thật sự để ý đến nữa ?” Vẻ mặt Minh Châu đổi.

Cô buông bàn tay nhỏ của con trai đến cạnh cửa sổ, nhẹ: “Ba ngày nữa, khi sức khỏe của Thước Thước hơn, em sẽ dẫn thằng bé về thành phố B.”

Lục Khiêm thấy căng thẳng.

Ông từ từ tới, từ phía nắm chặt đôi vai mềm yếu của cô. “Em ý gì?”

Minh Châu nhạt một tiếng, cô : “Lục Khiêm, thể em mơ quá ! Đến bây giờ em mới , em và Thước Thước chỉ là vật râu ria trong cuộc đời của thôi, để so với sự nghiệp của thì hề ý nghĩa.”

Lục Khiêm khàn giọng : “Hai !” Ông yêu cô, cũng yêu Lục Thước.

Đó là đứa con mà Minh Châu sinh cho ông.

Minh Châu vẫn nhạt, trời đêm lạnh lẽo, cửa sổ tụ nước .

Cô duỗi ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ lên, qua bao lâu, cô mới : “Có lẽ, em chỉ hợp chờ đợi ở thành phố B thôi!”

Lục Khiêm .

Ông mắt của cô: “Anh sẽ giúp nhà họ Lục lấy đứa bé !” Minh Châu : “Lấy đứa bé ? Đó là chuyện mà nên nhúng tay ? Đứa bé là do Lam Tử Mi sinh , bố của con bé cũng ! Lục Khiêm, , những chuyện oai phong lẫm liệt mà làm khiến em sợ hãi, em... Rất cảm giác an .”

Một mối quan hệ cho cô cảm giác an , thà rằng . Lục Khiêm ôm cô lòng.

Minh Châu giãy giụa nhưng thể thoát . Mặt cô áp đầu vai , cô bất lực !

Trong lòng Lục Khiêm thấy khổ sở, ông khàn giọng với cô: “Em tin Minh Châu, ý gì với cô cả! Những năm nay hề khác, chỉ em thôi!”

Minh Châu hoảng hốt.

Mắt cô sưng, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Cuối cùng cô nhẹ nhàng đẩy ông , cúi đầu: “Chúng cho chút thời gian !”

Lục Khiêm chăm chú cô.

Ông chỉ thấy trong thoáng chốc cô là một phụ nữ trưởng thành chân chính, suy nghĩ độc lập.

ông điều đó là . Sự nhạt nhẽo trôi qua ba ngày.

Trong thời gian , Lục Khiêm vẫn thể điện thoại từ bên , nhưng ông từng. Ông chỉ thỉnh thoảng chuyện với cô bé tên là Manh Manh , lúc chuyện ông dịu dàng.

Dù là con của khác nhưng vẫn là từ bụng Lam Tử Mi chui . Minh Châu cực kỳ chán ghét.

Những ngày , Lục Khiêm giao tất cả công việc, ông còn là ông Lục nữa mà chỉ là một đàn ông bình thường mà thôi.

Sau khi phân phó xong, ông trong phòng làm việc. Dù ông vẫn thấy buồn.

Thư ký Liễu cũng từ chức, quen theo Lục Khiêm, bây giờ cũng ngoài mở một một chân trời mới. Anh hiểu rõ Lục Khiêm nhất, nhẹ nhàng : “Với khả năng của ngài, dù tiến giới kinh doanh cũng sẽ thành tựu.”

Lục Khiêm lấy một điếu thuốc.

Ông đốt yên lặng rít bóp rơi: “Đi !” Thật sự .

Lam Tử Mi đến đây, cô văn phòng trống rỗng, nhịn hỏi: “Lục Khiêm, điên ? Đây chính là tích lũy cả đời của , nhân mạch của , sự nghiệp của đều ở đây, cứ từ bỏ như chỉ vì một con nhóc thôi ?”

Lục Khiêm thẳng thắn :

“Đó là vợ của .”

Nói xong, ông ngoài ngay, ông nhiều với cô . Lam Tử Mi bất ngờ, cô theo sát, lấy lùi làm tiến : “Manh Manh nhớ ! Dù cũng nên thăm con bé một chút chứ!” Bước chân của Lục Khiêm dừng .

Ông đột nhiên hỏi: “Lam Tử Mi, lúc cô sinh Manh Manh cô nghĩ gì ? Cô yêu Lục Quân ?”

Lam Tử Mi trả lời .

Môi cô run run: “Cả đời chỉ từng thích một đàn ông thôi.” Lục Khiêm nữa, ông thẳng đến tầng thang máy. Ông tự lái xe, nhanh xe đến bệnh viện.

Ông phòng bệnh, cô y tá đang dọn dẹp mà giường trống rỗng. Lục Khiêm hỏi ngay.

Cô y tá cho ông: “Buổi chiều một ông Hoắc giúp vợ của ngài làm thủ tục viện , bây giờ chắc đến sân bay !”

Họ Hoắc? Lục Khiêm đoán , là Hoắc Thiệu Đình . Ông lập tức xuống tầng, lúc lên xe ông gọi điện thoại cho Minh Châu.

Minh Châu , mấy giây ông dịu dàng hỏi: “Sao đợi đón ! Em đang ở sân bay nào, sẽ đến ngay.

“Không cần!”

Minh Châu mở miệng: “Máy bay riêng sẽ bay ngay bây giờ!”

Lục Khiêm xoa mắt, mệt mỏi: “Minh Châu, em đạo lý một chút ! Dù em hài lòng vui thì chúng cùng giải quyết với , đừng giở tính trẻ con như thế?”

Bên truyền đến tiếng thở dài.

Một lúc , Minh Châu kìm nén giọng : “Ông Lục, lẽ từng qua sóng to gió lớn nên cảm thấy cả! từ khi trải qua sinh tử mấy năm , em sợ c.h.ế.t ! Mà tất cả đều là do Lam Tử Mi mang đến cho em, bây giờ quan tâm con của cô , còn xin em khoan dung độ lượng ?”

với giọng nghẹn ngào. Lục Khiêm thì thào xin .

Loading...