Một nhà ba  hiếm khi  thời gian ấm áp như . Mắt Minh Châu  nóng lên.
Cô  từng yêu Lục Khiêm hết , cũng từng hận ông sâu sắc.  cuối cùng cô vẫn  thể lừa dối bản   nữa.
Những năm qua cô vẫn luôn chờ đợi ông. Cô đang đợi Lục Khiêm, chờ ông cho cô một ngôi nhà...
Từ xưa đến giờ Minh Châu  bao giờ  giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, lúc buồn cũng thể hiện  mặt luôn.
Tiểu Thước Thước  đến kéo tay cô, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Sao   ?”
Minh Châu  khó chịu.
Giọng  của cô dính lên mũi: “Mẹ  !”
Tiểu Thước Thước còn định  thêm gì, Lục Khiêm   ôm  bé lên, hôn một cái: “Bố đưa Thước Thước nhà chúng   đến trường mầm non nhé!”
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.
Lục Khiêm  nghiêng đầu  với Minh Châu: “Đỏ hết cả mắt , em  rửa mặt chỉnh trang  , cô gái nhỏ   ngoài  thật xinh  chứ.”
Cô gái nhỏ...
Hoắc Chấn Đông trợn tròn mắt: Tên Lục Khiêm    hổ ! Minh Châu cũng hơn ba mươi tuổi .
 bà Hoắc   khỏi cảm động, lặng lẽ lau nước mắt.
Dù trong nhà  thiếu một phòng cho Minh Châu và Thước Thước nhưng bà vô cùng hy vọng Minh Châu và Thước Thước  thể  
hạnh phúc, bây giờ cuối cùng Lục Khiêm cũng  thể buông bỏ tất cả,  bà  thể  vui ?
Bà Hoắc mỉm : “Sau khi học xong thì về ăn cơm ,  sẽ xuống bếp nấu vài món.”
Lục Khiêm cực kỳ tự nhiên : “Cảm ơn .” Vợ chồng Hoắc Chấn Đông  hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-977-minh-chau-hoi-kho-chiu.html.]
Minh Châu thì   hổ, liếc đôi mắt đỏ  ông một cái,  khẽ: “Đã già  còn   đắn.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nở nụ .
Ông nhẹ nhàng vỗ đùi cô, : “Đi lên chuẩn  nhanh lên.”
Có bố  ở đây nên Minh Châu  dám làm loạn, đành  lên tầng chuẩn .
Lục Khiêm  ôm Thước Thước lên xe, nhưng dường như nhóc con cứ dính lên  ông, ôm cổ ông  chịu thả: “Bố, về  con  thể gọi bố là bố ?”
Lục Khiêm hôn lên đầu mũi nhọn của  bé, gật đầu.
Khuôn mặt của Thước Thước như đúc  từ khuôn của nhà họ Lục,   bé  giống ông.
Lúc  ông đang ôm đứa con trai mềm mại của  mà thấy như đang  mơ.
Niềm vui to lớn tràn ngập trong ông.
Cảm giác   hề thua kém cảm giác khi ông và Minh Châu  mật tối qua.
Rất nhanh  đó, Minh Châu  xuống tầng.
Lục Khiêm thả con trai xuống, mở cửa xe cho cô để cô  cạnh . Cô luôn  ảo giác rằng ánh mắt của Lục Khiêm cực kỳ dịu dàng.
“Em thắt chặt dây an  .” Ông nhắc nhở. Minh Châu vội vàng thắt ,  dám  ông.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấn ga, chở vợ con sang trường mầm non. Tiểu Thước Thước  hào hứng, nhưng tâm trạng của  lớn thì  phức tạp.
Hình như đây là  đầu tiên ba  một nhà bọn họ  đầu  ngoài riêng với .
Không cần tránh  ngoài!
Minh Châu thấy  xúc động, Lục Khiêm thả lái một lát, nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ ? Tối qua em mệt lắm ?” Minh Châu: ...
Lỗ tai Tiểu Thước Thước ở phía   thính: “Sao   mệt ?” Minh Châu  còn mặt mũi gặp ai nữa.