Ôn Noãn  xong thì cúp điện thoại.
Cô tiếp tục  chuyện phiếm với Minh Châu, Minh Châu  hỏi nhưng  dám.
Kỳ lạ, rõ ràng Ôn Noãn nhỏ hơn cô  hai tuổi, hơn nữa cô  và Lục Khiêm... theo một góc độ nào đó thì cô  cũng là mợ của Ôn Noãn,    dám hỏi thêm một câu nhỉ?
Minh Châu hận  nhát gan.
Cô   theo  Ôn Noãn đến vườn hoa nhỏ phía  biệt thự, trong nhà kính trồng đầy hoa hồng trắng, chắc chắn là do  Hai của cô trồng cho Ôn Noãn.
Anh Hai lãng mạn ghê!
Ôn Noãn lấy kéo cắt vài nhánh hoa hồng,  thêm vài chiếc lá, chăm chú cắm  bó hoa.
Rất .
Cô thản nhiên : “Mấy loại hoa  trai em trồng  đủ để chị chăm sóc .” Minh Châu  ngốc, hồi lâu  mới hiểu ý cô.
Ôn Noãn thích hoa hồng, nhưng cô chỉ cần loại  Hai tặng. Thấy thế, Cố Minh Châu  chút ngưỡng mộ...
Ôn Noãn ngước mắt,  thấy dáng vẻ sửng sốt của cô  thì  khỏi mỉm : “Nhớ đến  ?”
Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút  lên tiếng: “Chị  ,   dẫn em và Thước Thước về thành phố C ăn Tết, em nghĩ thế nào?”
Bình thường Minh Châu  tin tưởng cô.
Cho dù Lục Khiêm là chú của Ôn Noãn, nhưng Minh Châu vẫn  cho cô   chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-967-anh-hai-lang-man-ghe.html.]
Cô   chút ỷ , tựa  vai Ôn Noãn như một cô bé, vẻ mặt ít nhiều  chút mờ mịt: “Chị dâu, em vẫn  nghĩ thông! Em  , nhưng cũng sợ một  liều lĩnh mà   phụ lòng!”
Ôn Noãn dịu dàng vỗ về cô .
Minh Châu   gì nữa, chỉ dựa   cô...
Hoắc Minh đón mấy đứa nhỏ về nhà tình cờ  thấy cảnh ,  để Hoắc Tây và Sùng Quang tự chơi với , còn  thì rảo bước tới bên , vì đang ở ngoài trời nên  lấy một điếu thuốc  châm lửa,  khi rít một  thì  : “Thế  là  đây,  còn làm nũng với chị dâu của em nữa!”
Mắt Minh Châu đỏ lên, ngượng ngùng  đầu .
Ôn Noãn  Hoắc Minh một cái. Ánh mắt trách móc.
 bên trong  mang theo thứ tình cảm mà chỉ  vợ chồng mới  thể hiểu .
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, hai má hóp ,   nam tính.
Anh khẽ mỉm ,  hề né tránh sự  mặt của em gái mà véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của Ôn Noãn một cái, đây là hành động  đây  thường làm, Ôn Noãn  rung động.
Cô cúi đầu nghịch nghịch bình hoa, mi mắt ngoan hiền.
Hoắc Minh dập thuốc lá,  sờ bụng cô, khàn giọng hỏi: “Nhóc con hôm nay  ngoan  ?”
Ôn Noãn gật đầu. Thai  là bé gái,  ngoan.
Minh Châu chịu hết nổi chạy thật nhanh, để   gian cho hai vợ chồng họ...
Em gái  , Hoắc Minh cũng  thèm quan tâm.
Anh ôm lấy eo Ôn Noãn từ phía , hai tay ôm bụng cô chậm rãi vuốt ve, dán  tai cô nhẹ nhàng hỏi: “Nghe    tặng hoa đến?"
Ôn Noãn cau mày: Sao   ?