Hoắc Minh vỗ nhẹ tay cô.
Anh ôn nhu : “Ngày đó  cầu nguyện với Phật Tổ, bây giờ là lúc thực hiện lời hứa!”
Ôn Noãn nhất thời    cái gì cho . Lúc , Hoắc Chấn Đông  tới.
Ông  với con trai: “Có thể bắt đầu !”
Hoắc Minh để Ôn Noãn  ở một bên, còn   theo Hoắc Chấn Đông, nam nữ già trẻ của nhà họ Hoắc đông nghịt,  sự hướng dẫn của Chủ tế   thực hiện nghỉ lễ ba quỳ chín lạy.
Nhất là Hoắc Minh.
Anh là thanh niên ưu tú tiếp thu nền giáo dục phương Tây,  lúc   vô cùng trang trọng thờ phụng hương hỏa nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh tặng cái khóa bình an ,  cũng dâng lên dầu mè.
Thầy Thanh Thủy tự tay đặt nó ở phía  Nhiên Đăng Cổ Phật, lẳng lặng  một lát  khẽ : “Nếu thí chủ Cố ở thế gian   một sợi tàn hồn thì lúc  cũng hãy yên tâm trở về !”
Hoắc Minh chắp tay  ngực.
Lúc     chút nào ghen tị với Cố Trường Khanh nữa, mà chỉ  sự mong ước chân thành.
Lúc kết thúc  là bốn giờ chiều. Hoắc Minh mang một  Ôn Noãn đến gặp thầy Thanh Thủy. Trong phòng thiền cổ kính.
Đôi mắt trí tuệ sáng suốt của thầy Thanh Thủy  chăm chú Ôn Noãn và cái bụng nhô lên của cô: “Tốt lắm!”
Ôn Noãn  nhẹ nhàng.
Trong lúc riêng tư, thầy Thanh Thủy  hiền hòa,  chuyện cũng  câu nệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-955-co-the-bat-dau-roi.html.]
Ông  mỉm  : “Thầy   khắp hết chuyện thế gian,   ít thấy một  đàn ông nào cố chấp như thí chủ Hoắc đây,  lẽ là đêm đó thí chủ Hoắc  khiến trời xanh cảm động!”
Ông    thêm những chuyện khác mà chỉ uống . Tiểu đồ  dâng  nước.
Thầy Thanh Thủy : “Đây là nước tuyết đọng  cành thông đun thành, gọi là Tuyết Đỉnh Hàm Thúy, nếm thử xem.”
Hoắc Minh nếm thử, cảm thấy khá ngon.
Thầy Thanh Thủy  xếp bằng, ông   xuyên qua giấy dán cửa sổ,  mặt trời chiều treo  núi.
“Hoàng hôn của buổi xế chiều ở Tây Sơn cũng  như thế.” Hoắc Minh hùa theo.
Thầy Thanh Thủy mỉm ,  dấu: “Mời thí chủ Hoắc về !” Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn  dậy.
Anh  khom lưng: “Chúng con  quấy rầy thầy tĩnh tu .” Thầy Thanh Thủy   gì.
Hoắc Minh  tiện  tiếp,  đưa Ôn Noãn rời , lúc   ngoài, ánh chiều tà như lửa thiêu đốt ráng mây đỏ rực phía chân trời...
Trong phòng thiền.
Toàn  thầy Thanh Thủy  nhúc nhích, chỉ còn khuôn mặt là  một chút sức sống.
Tiểu đồ   sấp xuống đất  dậy nổi,  rưng rức: “Thầy cần gì  làm trái ý trời để  đổi  mệnh?”
Ông  cũng   giúp thí chủ Hoắc, mà ông  chỉ đang tìm kiếm sự giải thoát mà thôi!
Tiếng chuông chùa cổ vang lên! Âm thanh du dương xa xăm thông báo một vị cao tăng đắc đạo  viên tịch! Người nhà họ Hoắc đang  xuống núi thì  thấy âm thanh vang vọng...
Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh liếc , đoán  nguyên nhân nên bọn họ chạy về chùa, tiểu đồ   thầy Thanh Thủy truyền đạt  câu  cuối cùng.
“Sư thầy , thầy  cảm ơn thí chủ Hoắc.”