Lục Khiêm yên lặng một hồi mới : “Chăm sóc  con trai nhé,  rảnh sẽ qua thăm hai .”
Minh Châu    cần .  cô   nỡ  như thế... Ôn Noãn mang thai nên ngủ  nhiều.
Hoắc Minh đẩy cửa , cô mới tỉnh, trông  mềm mại. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt cô, thấy rõ cả lông tơ, khiến   đau lòng.
Anh  xuống mép giường, Ôn Noãn  nhúc nhích. Cô chỉ vươn tay , vòng qua eo .
Hoắc Minh   trai, dáng  cũng  nữa, Ôn Noãn  thích ôm . Cô nhẹ giọng : “Mấy đứa Hoắc Tây đang chơi bên ngoài ?” Hoắc Minh thờ ơ ừ một tiếng.
“Minh Châu sẽ trông chúng.”
Ngón tay thon dài của  nhẹ nhàng sờ tay cô, giọng   khàn: “Sao  mặc đồ ngủ?”
Mặc Ôn Noãn đỏ ửng, vẫn  chịu thừa nhận. Vì ,  đàn ông thò tay  chăn: “Để  kiểm tra xem.” Ôn Noãn vội vàng kéo tay , nhưng  trễ ,   chạm ...
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên,  đó ngón tay chậm rãi chơi đùa. Anh vuốt ve một hồi thì bắt đầu hôn cô.
Trong phòng ngủ ấm áp,  kéo cô  khỏi chăn.
Ánh mắt nóng bỏng của  khiến Ôn Noãn sợ  sẽ làm càn, vội vàng cầu xin: “Đừng làm tổn thương con.”
Hoắc Minh sờ bụng cô.
Nơi  đang che chở đứa con thứ ba của họ. Thể chất của Ôn Noãn  , dù  sinh hai đứa  nhưng cũng   dấu hiệu rõ ràng, da vẫn đàn hồi trắng mịn, mang thai gần bốn tháng nhưng bụng chỉ  nhô lên thôi.
Có lẽ đàn ông trẻ tuổi sẽ  thích phụ nữ  thai.
 đối với một  đàn ông trưởng thành như Hoắc Minh, phụ nữ mang thai thú vị hơn nhiều.
Đặc biệt là khi cô   ức hiếp,   .
Bờ mi dài vương nước mắt, khóe mắt  hồng hồng, khiến   vô cùng yêu thương.
Hoắc Minh cẩn thận yêu cô, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của cô. Ôn Noãn hé môi nhưng  chịu  chuyện. Người đàn ông ghé sát  tai cô, nhỏ giọng trêu chọc: “Như thế   thích ?”
Ôn Noãn  chịu nổi nên  mặt  chỗ khác,  mặt là nét đỏ ửng động lòng .
Anh săn sóc cho cơ thể cô nên chỉ làm qua một  thôi. Làm tình xong,   ôm cô, vuốt ve,  những lời khiến   đỏ mặt. Trong bầu  khí , điện thoại của Hoắc Minh reo lên, là một  lạ.
Anh nhận,  đó   khỏi phòng ngủ,  khỏi phòng  chuyện. Khoảng hai phút , Hoắc Minh  , mặc áo : “Anh   ngoài một chuyến!”
Nói xong,  dứt khoát cài thắt lưng . Ôn Noãn  bất mãn: “Đang đổ tuyết mà  còn  ngoài.”
Hoắc Minh cúi  hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng : “Chính sự mà! Tóm    phụ nữ theo , cô Ôn cứ yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-942-hoac-minh-deo-bao-tay-vao.html.]
Ôn Noãn tự  đầu giường, cả  đều mềm mại.
Cô ôm cổ , ngửa đầu  , hồi lâu mới : “Minh, em sẽ  nghi ngờ  .”
Chỉ một câu đơn giản  khiến lòng Hoắc Minh  chua xót.
Anh và Ôn Noãn  trải qua nhiều chuyện mới đổi  một câu  hề giấu giếm . Anh  quý trọng hôn lên môi cô: “Anh chắc chắn sẽ về  mười giờ! Anh còn  dỗ vợ ngủ nữa mà!”
Ôn Noãn hôn  .
Hoắc Minh khó khăn buông ,  : “Còn   sẽ làm một  nữa đấy!”
Anh mặc áo khoác lên, xuống lầu,  trong gió tuyết. Hoắc Minh tự lái xe.
Một tiếng , chiếc xe  màu đen dừng  một tòa nhà cho thuê. Anh xuống xe, đóng cửa .
Một  đàn ông  ba mươi tuổi lập tức tiến lên đón,  vẻ là thám tử. Anh  báo cáo cho : “Giám đốc Hoắc, lúc  đến   tắt thở ,  sợi dây siết chết! Hiện trường... Anh  xem là !”
Hoặc Minh móc bao t.h.u.ố.c lá , lấy hai điếu.
Hai  đàn ông châm thuốc, một  một    tòa nhà cũ kĩ. Phòng 302 Cánh cửa két một tiếng mở .
Trong căn phòng chật hẹp, một  đàn ông trẻ tuổi   chiếc giường cũ.
Thân    quần áo. Cổ  dấu vết  siết,  cũng  cứng .
Thám tử họ Trương  nhỏ: “Còn mới,  đến hai tiếng, khi còn sống từng vận động mạnh.”
Hoắc Minh đeo bao tay .
Anh cầm lấy một tấm thẻ công tác  chiếc bàn cũ: giới tính nam, hai mươi tư tuổi, nghề thợ điện.
Hoắc Minh  xung quanh một .
Anh đoán  là ai làm, cũng đoán sẽ  tìm  dịch cơ thể, chắc chắn   dọn sạch ...
Đinh Tranh   tay diệt khẩu. Ở mép giường  một trăm ngàn.
“Giao cho cục trưởng Hách điều tra ! Ngoài , kiểm tra lai lịch của  , cho  nhà năm mươi vạn phí mai táng, đừng  là  cho.”
Thám tử Trương  hiểu. Hoắc Minh cũng  cần   hiểu. Anh lẳng lặng   khỏi căn nhà khiến   ngột ngạt đó, dáng vẻ khi c.h.ế.t của thanh niên  còn đọng  trong đầu .
Anh  trong tuyết, hút hết nửa gói t.h.u.ố.c lá nhưng  xua  cái mùi tử vong .
Mãi khi về đến nhà, ánh đèn ấm áp của biệt thự mới khiến   hơn chút...