Không chỉ gửi ảnh mà Hoắc Minh còn nhắn: [Thích ?] Ôn Noãn giận đến đỏ mặt.
Anh thật    hổ!
Với cả,      Wechat của cô,   thật đúng là mặt dày, nhưng mà... Ôn Noãn    kìm lòng    bức ảnh thêm  nữa.
Cô , cho dù  vô  thì Hoắc Minh vẫn là tên vô   trai nhất. Ôn Noãn xóa ảnh.
Cô cảm thấy   gì cũng   rõ với .
Dù cô và Cố Trường Khanh  hết hy vọng thì cũng  đồng nghĩa là cô  chấp nhận sự quấy rối của , hơn nữa, bố   buổi tối ông   đến Hoắc Thị làm việc, điều  khiến Ôn Noãn bất an, cô  cảm giác Hoắc Minh sẽ đến đây.
Nửa đêm, trời khô nóng.
Ôn Noãn  nhịn  vén chăn lên,  dậy chạy  phòng tắm. Cô cởi đồ ngủ ,   chỉ còn một bộ đồ lót màu hồng nhạt, cô  kỹ cơ thể  trong gương... mảnh mai, nhưng nơi nào cần thì đều .
Cộng thêm mái tóc dài màu nâu ,  xinh .
 cô tin rằng vẻ   của   đủ để đánh động tới Hoắc Minh! Anh từng  đến dương cầm...
Vậy là    thu hút bởi tài năng của cô?
Ôn Noãn hai mươi tuổi vẫn mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, trong lòng  khỏi  chút vui mừng.
 cô vẫn   rõ với . Ngày hôm , tại học viện âm nhạc.
Ôn Noãn vốn   ẩn dật nhưng bất luận   đến  thì cô cũng trở thành tâm điểm của đám đông, đặc biệt là Đinh Tranh, cô  luôn châm chọc cô.
“Ôn Noãn,   sắp trở thành bà Hoắc quyền quý   , còn  học làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-903-anh-that-khong-biet-xau-ho.html.]
“Tôi còn tưởng rằng cô thích Cố Trường Khanh cỡ nào, thì  cũng chỉ là phường nịnh hót mà thôi.”
Ôn Noãn cũng  chịu thiệt, phản bác: “Liên quan gì đến cô?” Đinh Tranh nghẹn họng.
Ngay lúc , Bạch Vi và Diêu Tử An cũng  tới, trùng hợp  thấy những lời .
Trước nay Bạch Vi luôn giúp đỡ Ôn Noãn nên lập tức   : “Đinh Tranh,   bây giờ  đúng ý của cô  ? Không  cô thích Cố Trường Khanh nhất ? Tranh thủ lên!”
Vẻ mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.
Cố Trường Khanh vốn coi thường cô , cô   hẹn gặp Cố Trường Khanh mấy , nhưng   hề quan tâm tới cô .
Bạch Vi thắng thế   bỏ qua, định  thêm mấy câu.
Diêu Tử An ngăn cô  , làm  hòa giải: “Đều là bạn học cả! Thôi để Bạch Vi,  !”
Bạch Vi hai mươi giống như một đóa hồng kiều diễm.
Cô  hừ nhẹ: “Tại     giúp cô ? Diêu Tử An,   rõ cho em ,    thích cô   ? Có  vì  thấy cô  lẳng lơ nên  giúp cô ?
Diêu Tử An đành chịu.
Còn Đinh Tranh, mặc dù  mắng nhưng cô  cũng chỉ  nhếch môi. Cô   Diêu Tử An,  nháy nháy mắt  bỏ .
Ký túc xá nữ.
Nơi đây vốn dĩ   một bóng  nhưng bây giờ  hừng hực ngất trời.
Trên cơ thể nuột nà của Đinh Tranh  còn bao nhiêu quần áo,  phối hợp với sự chiếm hữu của Diêu Tử An.
Giữa ban ngày, hai  làm đến nỗi quên trời quên đất.