Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hoắc Minh   gì.
Anh  trong màn đêm đen nhánh, đón gió đêm,  tuyết rơi bên ngoài.
Hình như là, từ khi Ôn Noãn hôn mê, tuyết  từng ngừng ,     trời cao cũng đang than  cho cuộc ly biệt của bọn họ...
Hoắc là giữa bọn họ và đứa trẻ,   Ôn Noãn yêu thương đứa trẻ  đến thế nào, chính  cũng  thương đứa bé trong bụng cô.
Sáu ngày , cô vẫn  tỉnh .
Nếu,   cô  tỉnh  nữa, thì   làm  bây giờ? Ôn Noãn, em  xem   làm  đây?
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, cũng chỉ khi làn khói tràn đầy lá phổi,  mới cảm giác  bản   đang tồn tại... Hút xong một điếu thuốc lá,   trở về phòng bệnh.
Mẹ  đang lau  cho Ôn Noãn.
Giọng  của Hoắc Minh khàn khàn: "Bọn nhỏ về hết  ?"
Bà Hoắc rưng rưng nước mắt, “ừ” một tiếng: "Minh Châu dẫn bọn nhỏ về ."
Hoắc Minh cầm lấy khăn ấm từ tay  , cẩn thận lau cho Ôn Noãn,  lau  nhẹ nhàng : "Mẹ, con   là  chồng ! Con thấy cô   hôn mê mà    biện pháp gì."
Bà Hoắc cố gắng nhịn  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-888-hoac-minh-khong-noi-gi.html.]
Hoắc Minh  cẩn thận vuốt ve mặt Ôn Noãn, nhỏ giọng : " là con  quên mất quá khứ của con với cô , nhưng mà con   yêu cô . Mẹ, con   tới núi một chuyến, tìm thầy Thanh Thủy."
Bà Hoắc chần chừ: Ngoài trời còn  tuyết rơi, đường  núi  thể  !
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng  khàn khàn trầm trọng: "Trước  con  tin thần linh, nhưng mà hiện tại con  còn cách nào cả, ông   tính   quá khứ tương lai, chắc chắn sẽ  biện pháp đánh thức Ôn Noãn dậy."
Cho dù    táng gia bại sản, cho dù  dùng tính mạng của  để đổi.
Bà Hoắc cũng là  thờ Phật,   thể   cái giá  trả ?
Bà  thút thít nghẹn ngào : "Minh ! Chờ bố con đến đây...
Hoắc Minh  cầm tay bà, nhẹ giọng : "Mẹ, bố  còn  Minh Châu!  mà bốn đứa con của con chỉ  một  cô  là , chuyến   dù thế nào thì con cũng  .
Anh  nợ Ôn Noãn quá nhiều.
Tình yêu, trách nhiệm... Anh  thể đếm hết .
Không cần     ,   . Cuối cùng, Bà Hoắc gạt nước mắt, đồng ý.
Bà  , bởi vì   may mắn.
Bà mỉm   con trai rời , giống như   tiễn   công tác, giống như  chỉ  mấy ngày là  thể trở về...