Ngay lúc , bên trong cửa hàng  và bé xuất hiện  quen khác, đó chính là Cố Hi Quang và  của .
Gặp  Ôn Noãn, hai  con Cố Hi Quang  chút ngoài ý .
Thấy chiếc bụng  nhô  của Ôn Noãn, Cố Hi Quang mất nửa ngày mới tìm   giọng  của : “Chúc mừng tổng giám đốc Ôn.”
Ôn Noãn mỉm .
Mặc dù  của Cố Hi Quang  chút   tự nhiên vì chuyện của Ôn Noãn và Cố Trường Khanh nhưng bà  cũng  nhà họ Hoắc giống như mặt trời buổi trưa, con trai nhà bọn họ lăn lộn ở cả giới giải trí và giới kinh doanh, xây dựng quan hệ  với nhà họ Hoắc là một chuyện  . Bà    cách làm , bà  chọn một bộ đồ chất lượng  cho trẻ con đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cân nhắc một lát  đó nhận lấy. Bạch Vi ở bên cạnh  thấy Cố Hi Quang, ánh mắt liền thẳng lên,  quả thực  giống Cố Trường Khanh khi còn trẻ.
Lúc lên xe, Cố Hi Quang   phong độ giúp hai  mở cửa xe. Chiếc xe dần dần lăn bánh.
Vẻ mặt  Cố  vui,   lo lắng: “Hi Quang! Cô   kết hôn, cô  và chồng sắp sinh đứa thứ ba .”
Cố Hi Quang dìu  , giọng điệu dịu dàng.
“Mẹ! Mẹ yên tâm, con sẽ  bước lên con đường giống như chú họ.” Cậu thừa nhận  thích Ôn Noãn.
 loại thích   phức tạp,  ngưỡng mộ,  tình cảm nam nữ... cũng  hoài niệm sâu sắc với chú họ của ,  nghĩ, nỗi lo lắng  thể buông xuống của chú họ lúc lâm chung  lẽ chính là Ôn Noãn, nếu như   thể chăm sóc phần nào cho cô,     ?
Mẹ Cố vỗ lên tay   vui mừng, từ nhỏ, đứa bé   hiểu chuyện như  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-879-on-noan-tua-lung-vao-ghe.html.]
Ôn Noãn  mới lên xe liền  Bạch Vi tra hỏi.
“Có  thằng nhóc   suy nghĩ gì đó với  ?” Ôn Noãn  bất đắc dĩ: “Cậu cảm thấy đây là chuyện  ?”
Bạch Vi suy nghĩ: “Trông    ! Không giống như Cố Trường Khanh lúc còn trẻ, trong lòng  dã tâm.”
Ôn Noãn tựa lưng  ghế.
Rất lâu , cô mới nhẹ giọng : “Trước khi   qua đời, tớ quả thực  ghét  , nhưng  cũng   ,  hận bao nhiêu cũng sẽ tan thành mây khói! Chỉ còn  một tiếng than nhẹ.”
Bạch Vi  cô trải qua   lắm, cô  nắm tay cô, im lặng ở cạnh.
Ôn Noãn  nhạt: “Tớ  ! Chỉ là thỉnh thoảng vẫn  mơ thấy  , mơ thấy khung cảnh lúc chúng tớ còn học đại học.... Bạch Vi, tớ vẫn luôn cảm thấy Cố Trường Khanh vẫn   xa,   vẫn đang ở xung quanh tớ.”
Tóc gáy của Bạch Vi liền dựng thẳng.
Cô   cần mời một vị đại sư tới làm pháp sự  ?
Ôn Noãn  hề sợ hãi. Ngay lúc , điện thoại reo lên, là trợ lý Từ gọi tới.
[Tổng giám đốc Ôn, tuần , bộ phim điện ảnh của chúng  sẽ chiếu buổi đầu tiên, cô  tham gia ?]
Ôn Noãn  cần suy nghĩ, đương nhiên cô sẽ tham gia.
Bạch Vi ở bên cạnh liên làm ầm lên: "Tớ cũng   vé, tớ còn   chữ ký của cô Hồ! Cô   kiêu ngạo,  bình thường  thể lấy ! Tớ thấy chỉ   của  mới trị  cô !"