Nửa tháng .
Ông chồng chủ mỏ than của Đinh Tranh  lật tẩy.
Năm mạng  biến mất cách đây bốn năm   công khai, còn ông chủ mỏ than giàu   trực tiếp  bắt, kết quả   ít nhất hai mươi năm tù.
Trời đất của Đinh Tranh như sập xuống.
Cô   gặp ông Lục nhưng  thư ký Liễu ngăn .
Thư ký Liễu  lời ẩn ý: “Cô Đinh, ngài Lục của chúng  vẫn  ý định hợp tác lâu dài với cô nhưng  ngờ  gốc gác của chồng cô   sạch sẽ, cho nên ngài  chỉ  thể từ bỏ!”
Đinh Tranh  ngu cũng nhận   chuyện   bình thường.
Thế nhưng lấy  phận và địa vị hiện tại, cô  cũng  dám khiêu chiến với quyền lực của Lục Khiêm, cô  chỉ  thể cầu xin  gặp ông một .
Thư ký Liễu  thoải mái.
“Cô Đinh ngẫm  xem   đắc tội với  nào?” Đinh Tranh ngây ngẩn cả .
Hồi lâu , cô  mới lẩm bẩm: “Là Ôn Noãn!”
Thư ký Liễu  đáp  trực tiếp,   chỉ : “Em gái của ông Lục mất sớm, ông Lục chỉ  thể dành hết tình cảm cho cô chủ mà thôi. Cô Đinh nghĩ  xem đây là tình yêu thương như thế nào? Trước khi làm việc, cô Đinh  hỏi thăm rõ ràng, chỉ  làm chuyện hồ đồ!”
Thư ký Liễu  xong thì rời .
Đinh Tranh  một   bàn ,  bộ cơ thể đều suy sụp!
Cô  cầm một tách cà phê lên, mặc dù  cố gắng  định nhưng tay cô  vẫn  ngừng run rẩy... Cô    tin rằng, cô  nỗ lực phấn đấu nhiều năm như thế nhưng vẫn thua ở  tay Ôn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-830-troi-dat-cua-dinh-tranh.html.]
Thậm chí Ôn Noãn còn   tay  khiến cô  vô cùng chật vật. Không,  !
Lão Chu nhà cô   thể ngã, cho dù  hèn mọn cầu xin Ôn Noãn, cô  cũng  giữ  lão Chu.
Lúc Đinh Tranh   khỏi phòng , bên ngoài đang mưa, thời tiết đầu thu ban đầu còn  khô nóng nay   mưa phùn tưới mát hơn nhiều... Biệt thự, mưa phùn rơi.
Ôn Noãn  trong đình ở sân  hóng gió, cô đang nghịch bình hoa. Cô cắm những bông hoa tự tay trồng.
Người giúp việc  tới, hạ giọng mở miệng: “Bà chủ,  cô Đinh  gặp bà!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô  thấy tin tức hôm nay, cũng đoán   Đinh Tranh sẽ đến cầu xin cô, chỉ là  ngờ sẽ tới nhanh như .
Cô  nhẹ, : “Cứ    ở nhà!” Người giúp việc gật đầu rời .
Trước cửa biệt thự, Đinh Tranh bung dù, nôn nóng  qua  . Cô   tới cầu xin Ôn Noãn là điều   bất đắc dĩ.
Cô  nghĩ, dù Ôn Noãn  tuyệt tình  chăng nữa thì bọn họ cũng là bạn học cũ, nể mặt tình cảm cũ giúp đỡ một phen cũng  khó, chỉ cần cô  chịu cúi đầu.
Nhìn từ xa,  giúp việc bung dù  tới.
“Xin  cô Đinh, bà chủ của chúng    ngoài! Lần  cô hẵng đến!” Đương nhiên Đinh Tranh  Ôn Noãn chỉ lấy cớ. Rõ ràng cô đang trong nhà.
Đinh Tranh  cam lòng, cô  vứt hết thể diện  ở  của hô to: “Ôn Noãn! Tôi  cô đang ở trong, vì  cô  chịu gặp ?... Được ,   xin  vì  tiết lộ chuyện riêng tư của cô, nhưng chuyện đó cũng   ảnh hưởng gì nhiều tới cô,   ? Chẳng lẽ làm gì  nữa cô cũng  khiến  c.h.ế.t mới  lòng  ?”
Sắc mặt  giúp việc  khó coi: “Cô Đinh, cô đừng gây khó dễ cho chúng !
Bà chủ dễ tính  so đo. Nếu ông chủ về nhà, nhất định sẽ hỏi tội.” Đinh Tranh tức giận đến mức quăng cả dù, chạy tới nắm lấy cánh cổng đen khắc hoa văn  sức lắc lư, trong miệng thốt  lời   sạch sẽ:
"Ôn Noãn, mày   cho tao! Mày giả vờ c.h.ế.t làm gì? Mày nghĩ rằng mày  hơn tao ? Mày  quên lúc  mày theo đuổi Cố Trường Khanh như thế nào hả?"