Lục Khiêm  để ý đến cô , chỉ  đó  chăm chú cô gái của ông.
Minh Châu cũng  ông, thấy cô Hồ đang khoác tay ông, lạnh lùng xoay  .
Cô đến gần  trai.
Dù  cũng cảm thấy  đau lòng, môi khẽ run tựa đầu  vai . Hoắc Minh cúi đầu  cô , dịu dàng hỏi: "Đứng nhiều mệt ?" Cô  ừm một tiếng,  đó giữ lấy eo  trai.
Tình cảm  em của bọn họ  ,  thiết tự nhiên, mí mắt Lục Khiêm giật giật, ông  ngờ cũng  ngày   ghen với Hoắc Minh.
Cô Hồ liếc ông một cái, trong lòng ít nhiều cũng thấy sảng khoái.
Cô  cố ý lắc lư bước đến, duyên dáng chào hỏi: "Cậu Hoắc, quan hệ giữa  và em gái  quá, khiến  khác  xuýt xoa ghen ty."
Trước giờ Hoắc Minh  từng  lời giả tạo với phụ nữ.
Cô Hồ  đúng thật là mỹ nhân, nhưng dáng vẻ quyến rũ mềm mại khiến   thích lắm.
Anh  lạnh lùng, nhưng cô Hồ cũng chẳng để ý mấy, ngược  càng tỏ  nhiệt tình,  chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn như trắng xanh của Minh Châu  : "Tôi  quen mấy thanh niên  tuấn tú,  suy xét mãi, thấy các   cũng xứng đôi với cô Hoắc đây, hôm nào nếu rảnh chúng  hẹn   cà phê  ?"
Lục Khiêm đúng lúc  gần.
Cô  bèn kéo tay Lục Khiêm,  thiết hỏi: "Lục Khiêm,   xem  đúng ?”
Lục Khiêm  chằm chằm Minh Châu.
Cô cũng  ông, tròng mắt  là  nước...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-789-sao-co-lai-o-day.html.]
Sau một lúc lâu, Lục Khiêm chậm rãi  , dịu dàng : "Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đúng là nên chọn thật kỹ, Hoắc Minh,  cũng nên nhắc bố  thử xem.”
Lúc , Hoắc Minh đang   đ.ấ.m ông   nhưng tương lai của  còn  trong tay ông đây.
Vì thế  gật đầu, xoa xoa đầu em gái, trìu mến : "Em cũng lớn cả , nên yêu đương thử !"
Mặt Minh Châu trắng bệch như tuyết.
Cô  chằm chăm Lục Khiêm, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đang trong bữa tiệc nên cô vẫn  nhịn xuống, trái lòng mà nở một nụ  tươi như hoa: "Lời khuyên của chú Lục, đương nhiên cháu sẽ làm theo."
Cô  xong liền   việc, xin phép rời  . Lục Khiêm  bóng lưng cô, im lặng siết chặt tay.
Cô Hồ quyến rũ duyên dáng: "Hình như cô  giận mất , giận thì  dỗ đó nha, suốt ngày kéo  theo,   mà sốt ruột giùm hai , ây dà... Nếu hai  thành đôi thì đừng quên phát lì xì cho  đấy, bình thường  chẳng rộng lượng thế  ."
Lục Khiêm bỏ tay cô  , nhẹ bước rời ....
Minh Châu  đến một ban công  , cô lẳng lặng  mặt sông xa xa, ánh nước rực rỡ sắc màu, kéo dài vô tận... Khóe mắt bỗng rưng rưng.
Sao cô   ở đây? Cô  về nhà!
Phía  vang lên tiếng bước chân,  đó là tiếng khóa trái cửa.
Cô đoán  là ai, nhẹ nhàng   ... Quả thật thấy Lục Khiêm  đó.
Nước mắt cô lưng tròng, yếu đuối mềm mại, khiến ai  thấy cũng  yêu thương.
Ông thì thầm tên cô: "Minh Châu." Minh Châu tựa lưng  lan can phía , cô thất thần  ông, nhỏ giọng : "Đừng đến đây! Lục Khiêm... Ông đừng  đây."