Còn  lá bùa bình an, cô  cẩn thận ngửi mùi,  đó chắc chắn còn vương mùi của chú Lục, ông lấy từ trong túi quần  mà, ấm áp.
Cô ngửi ngửi một hồi thì đỏ mặt. Thật nhớ đến đêm hôm đó.
Thật sự   , ông lớn hơn cô  nhiều như thế, nhưng vẫn lợi hại như .
Ông   thô bạo, nhưng cả đêm cũng làm cô sung sướng mấy .
Cô  tự véo đùi , nghĩ gì thế, ban ngày ban mặt   nghĩ đến những chuyện !
Không   , nghĩ thêm về chuyện bạn trai bạn gái thôi... Nửa tháng , Ôn Noãn và Hoắc Minh ly hôn.
Lúc , Ôn Noãn  sinh Hoắc Tây  đầy tháng, Lục Khiêm làm xong thủ tục thì bay từ thành phố C qua đón Ôn Noãn, còn tiện tay tóm cô gái nhỏ nhà  về.
Ôn Noãn đắm chìm trong đau khổ nên  nghĩ nhiều.
Thành phố C, nhà họ Lục, bà cụ Lục thấy Ôn Noãn thì đau lòng, ôm cháu gái ngoan  lòng mắng Hoắc Minh một trận.
Minh Châu vô cùng  hổ.
Lục Khiêm  cô  một cái   với quản gia đang  : “Cô cả vẫn ở phòng lúc , dọn dẹp phòng khách đối diện phía Đông cho cô Minh Châu ở.”
Quản gia ngơ ngác.
Phòng khách đối diện phía Đông   là phòng ngủ đối diện với ngài Lục  ?
Quản gia  do dự: “Thế  quấy rầy đến ngài ?” Lục Khiêm khẽ phất tay: “Làm theo lời  !”
Quản gia liền , bà cụ Lục mới thoát khỏi đau lòng, ghé  tai ông hỏi: “Cô bé  là Minh Trư ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-772-quan-gia-ngo-ngac.html.]
Đừng chê bà già,   lúc con trai gọi bé heo nhỏ bà   rõ ràng. Chính là Heo Nhỏ.
Lục Khiêm dở  dở , nhưng đồng thời   hổ đỏ mặt, đối với  lớn tuổi như ông mà  thì chuyện yêu đương với cô gái nhỏ,   chẳng những    tin mà còn  cho.
Bọn họ còn  cân nhắc về  phận và địa vị.
Lục Khiêm  thành thạo với việc đối phó  , tránh nặng tìm nhẹ: “Mẹ hồ đồ , đây là Minh Châu - em gái Minh,   Minh Trư gì !”
Bà cụ Lục  con trai, tạm tin.
Cũng đúng, em gái Hoắc Minh tuổi xấp xỉ Ôn Noãn,  Lục Khiêm  thể vô lương tâm mà trâu già gặm cỏ non .
Bà thất vọng vô cùng.
Cô gái xinh , trắng nõn bóng loáng,     sẽ sinh con trai. Mọi  đường xa mệt mỏi, ăn cơm xong thì đều về phòng nghỉ ngơi. Minh Châu sẽ ở  đây một tuần.
Cô  mang nhiều quần áo đến, tổng cộng chỉ ba bốn bộ, đang dọn dẹp định lát nữa qua xem chị dâu.
Có  lặng lẽ bước , khóa trái cửa.
Eo thon của cô  ôm lấy,  thở trong veo của đàn ông bao quanh cổ cô, hôn đến tê dại cả , làm cô  nhịn  gọi chú Lục.
Lục Khiêm sờ lên eo thon của cô.
Cứ hôn  sờ hồi lâu mới bế cô lên giường. Cô  sợ hãi, dù gì đây cũng là nhà họ Lục. Ông định “yêu” cô ngay chỗ  ?
Ít nhiều gì cô sẽ sợ, dù gì họ chỉ  bắt đầu, tính toán cẩn thận thì cũng   thiết mấy    thẳng  chủ đề chính, còn nữa... ông   đeo cái đó,  khi nào mang thai ?
Lục Khiêm một tay chống , tay  bắt đầu cởi nút áo cô.
Trai gái trưởng thành va chạm cơ thể một chút là phản ứng, huống chỉ bọn họ còn yêu thích lẫn  nhưng kìm nén hơn nửa năm. Lúc  ông  gấp  chờ nổi...