Lục Khiêm bỏ điện thoại  túi, khi  dậy, nét   mặt    biến mất,   thành ông Lục  muôn vàn  ngưỡng mộ ...
Thư ký Liễu  theo phía  ông, khẽ thở dài.
Bên ngoài  náo nhiệt, Lục Khiêm phát biểu xong thì ăn cơm cùng cấp .
Đêm khuya, khi tiệc tàn, ông say!
Ông  ở hàng ghế  xe, vẫn cầm điện thoại  dòng tin nhắn ngắn ngủn mà cô gái nhỏ gửi cho , lải nhải với thư ký Liễu: “Cậu     buông tất cả  việc trong tay xuống   nghỉ ngơi một tháng liền tới mức nào ... Tôi , trẻ  mười tuổi!”
Như thế,  lẽ ông còn  dũng cảm   pháo hoa. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân của cô.
Thư ký Liễu   thì hết hồn,  khi xuống xe   khô cả họng mới dỗ    nhà.
Bà cụ Lục đau lòng con trai, tự  tới chăm sóc.
Nửa đêm  mơ, Lục Khiêm chỉ cảm thấy sự dịu dàng của  bên cạnh, ông bắt lấy cổ tay  , khe khẽ lẩm bẩm: “Minh Châu!”
Bà cụ Lục   rõ.  mà, hình như là tên của con gái.
Bà cụ Lục lập tức  sức đập xuống tay thằng con nhà  một cái, tức giận : “Uống rượu xong bây giờ về mơ giấc mộng kê vàng*! Đang gọi tên hồng nhan tri kỷ nào thế hả!”
*Giấc mộng kê vàng: bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường, ý  mộng  và ngắn ngủi.
Lục Khiêm lập tức tỉnh rượu.
Đương nhiên ông nhớ rõ    mơ thấy ai, nhất thời thấy  ngượng ngùng, khuôn mặt nhã nhặn hiện lên màu hồng nhạt.
Bà cụ Lục cảm thấy mặt mũi già nua của   mất hết : “Con gọi tên   trong mơ thì  bản lĩnh gì! Con cưới   về nhà họ Lục chúng  sinh con đẻ cái, đó mới gọi là  bản lĩnh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-765-dem-khuya.html.]
Lục Khiêm  dậy, rút một điếu thuốc lá. Ông lặng lẽ hút hết nửa điếu thuốc  mới  nhạt: “Mẹ,  thể nào !” Nói xong, ông dập thuốc,   phòng tắm.
Bà cụ Lục  thầm,   con  gọi cái gì nhỉ? Hình như là gọi cái gì heo... Heo Nhỏ?
Thanh niên bây giờ đều thích gọi  yêu bằng tên  mật như  ?
Trong phòng tắm, Lục Khiêm chống tay lên vách tường mà tắm.
Dòng nước ấm áp dội từ đầu đến chân,  mắt mờ mờ  rõ, nhưng trong lòng ông lúc   rõ ràng hơn bất cứ lúc nào,  thực sự thích cô. Trong suốt hơn nửa năm  cô giận dõi ông, bên cạnh ông vô cùng sạch sẽ.
Dù    thông minh  điều đến , ông cũng   tâm trạng thưởng thức.
Dù hiểu rõ bản  sẽ  thể  một kết quả cùng cô, nhưng ông  vẫn ngây thơ mà giữ  trong sạch... Sợ  cô gái nhỏ bắt gặp, một cái cau mày của cô, ông cũng  thể nhớ  lâu.
Lục Khiêm nở một nụ  bất đắc dĩ...
Bọn họ  liên lạc với , ngay cả trong  thời gian ông  công tác ở thành phố B.
Vài  gặp , cũng chỉ  từ phía xa.
Bước ngoặt chính là khi căn nhà Ôn Noãn ở xảy  một vụ nổ lớn...
Sáng sớm ngày hôm đó, ông còn đang họp, Ôn Noãn  gọi điện thoại tới  nức nở: “Cậu, cứu con với!”
Ông chạy tới thành phố B.
Ôn Noãn  đang ở bệnh viện,   đẫm máu, đang liều mạng  để sinh  đứa trẻ.
Ông mãi mãi nhớ rõ, ông  ngoài phòng sinh, trái tim dường như ngừng đập.