Một  trai trẻ, tay ôm hoa hồng, quỳ một chân  bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.
Cậu  tỏ tình với Minh Châu.
Lục Khiêm  thấy cô gái nhỏ che miệng,  vẻ là  dọa .
Lục Khiêm thấy biểu cảm  mặt  trai  vô cùng chân thành, là thật lòng thích cô gái nhỏ...
Lục Khiêm  tiến lên. Mặc dù, ông  sải chân  khỏi cửa xe. Mặc dù, ông  nghĩ xong lời đầu tiên  .
Ông vẫn chỉ  ở đó, lặng lế  cô    tỏ tình. Một lát , ông xoa trán bật ...
Lục Khiêm, mày thật tự kiêu!
Lúc , cô luôn quấn quýt lấy ông gọi chú Lục, nhưng ông  quên mất, thực  cô   nhiều  nhiêu lựa chọn. Nhà họ Hoắc là nhà giàu  một phương Bắc, cô  xinh  như , cô  kiểu đối tượng nào mà  ?
Lùi một bước, nhà họ Hoắc chỉ  hai  con.
Chị dâu Ôn Noãn của cô  khó đối phó, chỉ cần cô đồng ý, Hoắc Minh  thể bảo bọc cô cả đời.
Cô  thể, cả đời làm một cô gái nhỏ! Mà Lục Khiêm ông,  thể cho cô cái gì?
Một con thỏ bông Stella Lou  đổ mồ hôi để xếp hàng mua,  một tình yêu  dám  thành lời?
Thực nực !
Lục Khiêm  bao giờ thấy chán ghét bản  đến ... Minh Châu nhấc mắt lên,  thấy ông,  thấy chú Lục của cô mặc một bộ vest sáng màu, dáng  của ông  ,   nhã nhặn  sang trọng. Ông còn chói mắt hơn cả bầu trời đêm nay.
Trước mặt, vẫn là  trai  tỏ tình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-763-cau-ta-to-tinh-voi-minh-chau.html.]
Minh Châu vô thức nhẹ nhàng thì thầm: “Chú Lục!” Lục Khiêm cũng im lặng  cô.
Không   qua bao lâu, ông cảm giác mắt   đau nhức, cố gắng cong môi nở một nụ  nhàn nhạt, gật đầu với cô,  đó liền   chiếc RV màu đen.
Bốn bánh xe Audi màu đen chậm rãi lăn .
Lục Khiêm  trong xe, bên cạnh còn  hai con thỏ đáng yêu.
Ông nhắm mắt , nhẹ nhàng dựa  lưng ghế, thấp giọng dặn thư ký Liễu  phía : “Sắp xếp chuyên cơ  sáng mai.”
Thư ký Liễu    thôi.
Một lúc lâu ,   mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Ngài  vất vả xếp hàng mua chúng mà, cũng nên tự  đưa cho cô  chứ ạ.”
Lục Khiêm đưa tay lên che mắt, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn: “Cho  đưa đến chỗ Ôn Noãn, bảo là của con bé và Minh Châu, nhờ con bé chuyển cho cô ! Đừng  là  mua.
Dù  ông cũng  phần kiêu ngạo của ,   để cho  ngoài   rung động với một đứa trẻ còn  lớn hết.
Rồi , lặng lẽ bỏ cuộc.
Lục Khiêm lặng im  trong xe. Từ nhỏ đến lớn, ông  bao giờ cảm thấy tự ti, thế nhưng  khoảnh khắc  thấy Minh Châu   khác tỏ tình, ông  tự ti vô cùng.
Những gì ông  thể cho cô, so với  thanh niên trẻ , thực sự nhỏ bé  đáng kể...
Ông cảm thấy   xứng. Pháo hoa vẫn nở rộ khắp trời, nơi nơi đều tưng bừng náo nhiệt, thế nhưng ông   , phía  lưng ông, cô gái nhỏ mà ông yêu tha thiết đang cô đơn  đó...
Đôi mắt cô đỏ ửng, khi tiếng chuông giao thừa vang lên, lặng lẽ gọi tên ông.
Chú Lục...