Mặc dù Ôn Noãn cũng ở đó, ông vẫn để chiếc trâm phượng hoàng vàng trong tay xuống, gọi một tiếng: “Minh Châu!”
Hoắc Minh Châu   gì.
Môi cô   run run,   trả lời ông.
Ôn Noãn kỳ quái  Lục Khiêm,  đó  Minh Châu, theo cô , hình như bọn họ   nhiều liên lạc với , nhưng giọng điệu quen thuộc khi  cô gọi tên Minh Châu  ...
Ngay lúc   đang sững sờ, thư ký Liễu  tới. Nhìn thấy tình huống , thư ký Liễu cũng sửng sốt!
 dù    cũng là  bên cạnh Lục Khiêm  lâu,  giỏi xoa dịu bầu  khí, nhờ Ôn Noãn  chuyện: “Vậy  cô cả cũng ở đây! Ngài Lục nhớ cô, còn định đến gặp cô  đó!"
Ôn Noãn  quậy phá, ngoan ngoãn gọi .
Bạch Vi cũng    gì đó,  : "Thật trùng hợp!"
Lúc , Hồ Chí Nhân  : “Thì  là cháu trong nhà của ngài Lục, để  làm chủ mời   đến Quảng Phúc,”
Lâu ở đối diện ăn một bữa, đồ ăn ở đó  tồi!"
Vừa , cô   mở cây quạt, phả  một luồng gió thơm.
Cô    xong, Hoắc Minh Châu : "Tôi  đau đầu,  !" Bầu  khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Thư ký Liễu vội vàng : “Tôi  mua thuốc cho cô Minh Châu!”
Anh    lập tức thu hút ánh mắt của cô Hồ, giọng điệu cô  nũng nịu: "Thư ký Liễu,  thường xuyên  đau đầu  sốt nhưng  thấy  quan tâm như thế!"
Mặc dù đang  chuyện với thư ký Liễu nhưng ý tứ của cô  là oán trách Lục Khiêm  đủ quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-757-moi-co-ay-hoi-run-run.html.]
Lục Khiêm  nhạt: “Người bên cạnh em  đủ mua thuốc cho em ?”
Cô Hồ ôm cánh tay ông, nhẹ giọng : “Nếu em nhức đầu,  đến là sẽ  thôi...”
Sắc mặt Hoắc Minh Châu trắng bệch.
Thư ký Liễu   hòa hoãn  khí, cuối cùng   quyết định đến quán ăn, chọn phòng riêng.
Cô Hồ  gả  nhà họ Lục nên đặc biệt quan tâm đến Ôn Noãn.  Ôn Noãn vẫn lạnh nhạt.
Sau một lúc cô Hồ  xuống tay từ chỗ Hoắc Minh Châu nên nhẹ nhàng ân cần gắp một miếng sườn hấp  bát của Hoắc Minh Châu,  ngờ đúng lúc Lục Khiêm cũng gắp một miếng.
Hoắc Minh Châu chán ghét  hai miếng sườn.
Lục Khiêm   tích cách trẻ con của cô, lập tức : "Ăn nhiều thịt cho khỏe mạnh!"
Cô Hồ dựa sát  ông, ánh mắt dịu dàng trìu mến: " ! Trẻ con ăn nhiều thịt một chút mới nhanh lớn!" Cô Hồ vẫn    điều gì bất thường.
Dù  Hoắc Minh Châu cũng  coi là con cháu, cô   thấy cô  gọi chú Lục.
Hoắc Minh Châu  nhịn .
Cô   xin     phòng vệ sinh,   đó liền vặn vòi nước, hất nước lên mặt .
Cô   cầm  nước mắt.
Hai tháng , Lục Khiêm  từ mà biệt, cô   chút phiền muộn nhưng     lý do gì để tức giận, nhưng hôm nay  thấy cảnh tượng như , cô  cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dựa  gì mà cô  chấp nhận sự sỉ nhục như thế?