Lục Khiêm cúi đầu,  đôi tay trắng nõn .
Cô    chút cảm giác nào, cứ ôm ấp như thế,  thẳng một đường  khỏi nghĩa trang.
Thư ký Liễu cầm ô  ở phía   vẻ suy tư.
Tối hôm qua, ông Lục  cô Hồ Chí Nhân  thú vị,  lẽ cũng   là vì cô Hồ Chí Nhân  thú vị, chẳng qua là vì  tìm thấy thứ  hơn, những thứ khác cũng trở nên vô nghĩa.
Lúc trở về, Lục Khiêm cho tài xế lái xe  Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu  bên cạnh Lục Khiêm, cô   nhiều, cũng  hề luống cuống vì chuyện tối hôm qua.
Thư ký Liễu lái xe, mỉm : Khó  khi ông Lục  chê phiền. Trên đường Lục Khiêm nhận một cuộc gọi riêng tư, là một  bạn đại học của ông ở thành phố B, buổi chiều  một bữa tụ họp.
Sau khi  vài câu, Lục Khiêm bỗng nhiên liếc mắt  Hoắc Minh Châu một cái.
Ông  khẽ: “Các  cố ý đúng ! Biết rõ  là  cô đơn,  kiểu gì cũng bắt  đưa bạn gái tới,   đang cố tình làm khó  ?”
Không  bên    cái gì...
Lục Khiêm nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế: “Được thôi! Mấy đứa nhãi ranh các .”
Ông cúp điện thoại.
Nếu đây là ngày thường, thư ký Liễu nhất định sẽ giúp ông sắp xếp một bạn nữ, bảo đảm ngoan ngoãn hiểu chuyện  gây chuyện phiền toái cho ông Lục, còn  thể dắt  ngoài, nhưng hiện tại  xe   thêm một cô gái, trong phút chốc thư ký Liễu cũng  hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm nên  lắm miệng.
Quả nhiên, Lục Khiêm cất điện thoại,  Hoắc Minh Châu. “Đi ăn một bữa với  nhé!”
Hoắc Minh Châu   do dự,   bạn của chú Lục là đều là mấy ông chú già  nhỉ!
Lục Khiêm nhẹ nhàng : “Qua đó  phát bao lì xì Hoắc Minh Châu   cố gắng   dụ dỗ... Trở về khách sạn, Lục Khiêm  một bộ quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-750-toi-hom-qua.html.]
Vẫn là sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, chỉ cởi hai cúc áo  cùng, tay áo xắn tới khuỷu tay, phô bày đường cong cánh tay nam tính khỏe mạnh.
Dáng  của ông là dáng  mà  phụ nữ phương Đông sẽ yêu thích.
Ông lái chiếc xe thể thao Lotus đen , dắt cô  tới một câu lạc bộ cao cấp nhưng  kín đáo,  thẻ hội viên,  bình thường đừng  tới việc  ,  khi còn chẳng   một nơi như  đang tồn tại.
Nhà họ Hoắc cũng  giàu  nhưng  chung một vòng quan hệ nên Hoắc Minh Châu  từng tới đây.
Giám đốc  dám  Lục Khiêm nhiều, chỉ dẫn bọn họ  phòng riêng   một câu: “Chúc ông Lục chơi vui vẻ!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
Cách cổng trang trí hoa văn đúc đồng lộng lẫy từ từ khép , Lục Khiêm tựa  bên cạnh cửa, châm thuốc.
Nhìn dáng vẻ của ông  vẻ cũng thường tới chơi.
Phòng riêng   lớn, ít nhất  đến tám trăm mét vuông, nhà ăn cùng khu giải trí cách xa , lúc  mười mấy  cả nam cả nữ   bàn ăn, chỉ chờ Lục Khiêm.
Lục Khiêm  hút xong một ngụm thuốc...
Có một  đàn ông   cao quý bưng ly rượu vang đỏ bước tới: “Lục Khiêm,  cũng khó mời đấy!”
Ngoại hình  nọ cũng  tồi, chỉ là khóe mắt mang vẻ phong lưu,   Hoắc Minh Châu  : “Tìm  cô bé  ở  thế? Quá trong sáng!”
Lục Khiêm từ từ thở  một ngụm khói: “Trong lứa con cháu!” Người đàn ông   tin.
Lục Khiêm  lời  ai mà tin ,   rằng mấy  đàn ông như bọn họ mỗi  tụ họp đều sẽ mang tình nhân tới, tuy rằng Lục Khiêm  kết hôn nhưng cũng  mấy vị hồng nhan tri kỷ.
Buổi sáng, cô Hồ  gọi điện thoại  bóng  gió đôi lời.
Trong lời  nọ   khỏi  chút khinh thường, Lục Khiêm  nhẹ: “Thật  dám gạt! Là con gái nhà họ Hoắc, em gái Hoắc Minh.” Mấy  đàn ông trong phòng trợn tròn mắt.