Hoắc Minh Châu ngẩn , khuôn mặt   nóng.
Tối hôm qua   còn  là cô gái nhỏ  phù hợp với chú ! Chậc, ai thèm hợp với chú, cô chỉ nể cái  phận  ruột của Ôn Noãn mà thôi...
Chẳng qua ông  trông cũng   mắt một xíu.
 lúc , một chiếc Audi màu đen từ từ chạy , biển  xe XX8888. Là xe của Lục Khiêm.
Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng chớp mắt,  đó cô cứ thế chạy theo ... Bên trong xe Audi.
Thư ký Liễu  ở phía ,   liếc  kính chiếu hậu, nhẹ giọng : “Là xe của cô Hoắc.”
Lục Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe  thì nhẹ nhàng hé mắt : “Không cần xen  cô !” Ước chừng một giờ, xe chạy đến một khu nghĩa trang công cộng.
Hai ngày , ông   tới đây một .  hôm nay là ngày giỗ của Ôn Bá Ngôn, nên ông định tới thắp hương. Tận sâu trong lòng Lục Khiêm vô cùng cảm kích Ôn Bá Ngôn, ông  chỉ đơn giản chấp nhận Tiểu Noãn, chăm sóc cho Tiểu Noãn tỉ mỉ cẩn thận, còn xem Ôn Noãn như con gái ruột.
Lục Khiêm rót cho Ôn Bá Ngôn một chén rượu, mang theo một bó hoa bách hợp cho Lục Tiểu Noãn.
Thời tiết nóng bức.
Ông lẳng lặng  thẳng, dù cho chiếc áo sơ mi trắng    ướt đẫm, ông vẫn  cử động dù chỉ một chút.
Thư ký Liễu bung dù cho ông, yên lặng ở bên làm bạn.
Hoắc Minh Châu cũng chạy theo tới để xem náo nhiệt, ban đầu cô chỉ   lén,  đó vì mang giày cao gót   mệt mỏi, cô dứt khoát  xổm, tựa như một chú cún con.
Cô  từng thấy một  đàn ông nào đau lòng đến mức như . Vẫn  rơi lệ nhưng bầu  khí thương cảm   khiến   tan nát cõi lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-749-to-co-noi-sao.html.]
Thật lâu , Lục Khiêm bỗng nhiên mở miệng: “Sao  trốn ở đó? Lại đây!”
Đang gọi cô hả?
Hoắc Minh Châu  ngốc, cô  dậy từ từ dịch qua, nhỏ giọng gọi một tiếng chú Lục,  đó cánh tay của cô   một cánh tay chắc khỏe nắm lấy, kéo nhẹ tới bên  ông.
Đứng gần như , cô mới phát hiện Lục Khiêm  cao.
Cô   giày cao gót chỉ cao 168cm nhưng lúc  ở bên cạnh ông  chỉ cao tới phần tai, ông cũng  cao hơn 185cm.
Lục Khiêm khẽ vuốt tấm hình  bia mộ.
Trên ảnh chụp là Lục Tiểu Noãn lúc tuổi trẻ còn ngây ngô, nụ  vô lo vô nghĩ.
Lục Khiêm  dịu dàng: “Bá Ngôn, Tiểu Mạn, đây là nhóc con nhà họ Hoắc, em gái của Hoắc Minh, nếu hai  vẫn còn ở đây, hẳn là  thể thấy thông gia của Ôn Noãn! Yên tâm,  sẽ trấn giữ cửa ải  Ôn Noãn!”
Nói xong ông  dậy, đè nhẹ đầu của Hoắc Minh Châu: “Chào hỏi nào!”
Hoắc Minh Châu ngây , một lúc lâu  cô mới lắp bắp : “Chào chú chào dì, cháu  cố ý quấy rầy... Cái đó,  trai cháu sẽ đối xử với chị dâu thật , nếu   bố cháu sẽ đánh  .”
Lục Khiêm  nhẹ.
Vốn dĩ tâm trạng ông  phần âm u nhưng nay bỗng dưng tươi sáng hơn vài phần.
Hoắc Minh Châu nghiêng đầu  ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, chú đồng ý cho  cháu và Ôn Noãn ở bên   ?”
Lục Khiêm   ngoài: “Tôi   ?” “Chú  ! Không  nuốt lời!"
Cô  theo phía  ông, cầm lòng  đ ôm lấy cánh tay của ông, còn nhẹ nhàng đung đưa.