Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cuối cùng,  ngẫm nghĩ : " đối phương vẫn còn tiếng   dứt, cho nên  nghĩ nếu miếng đất  vượt quá bốn triệu thì  đáng lấy nữa."
Con   cũng  khác mấy so với  chốt của Ôn Noãn. Cô ò một tiếng.
Hoắc Minh thấy cô mặc áo tắm, đôi mắt tối ,  kiềm  mà xoa xoa mái tóc màu  của cô: "Phía  cũng ngoan lắm, như  bọn nhỏ ."
Cơ thể Ôn Noãn cứng đờ...
Cô ngước mắt  , nhưng Hoắc Minh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cũ.
Như thể,   chuyện gì xảy  cả. Cơm nước xong,  cũng  dây dưa thêm, thậm chí còn thuê một phòng đối diện phòng cô. Ôn Noãn  buổi tối Hạ Như Lâm còn  sang phòng  tăng ca...
Đêm khuya, Ôn Noãn ném   chiếc giường lớn mềm mại. Cô nghĩ  điên mất ...
Ngày hôm , cô  nhịn  mà gõ cửa phòng Hoắc Minh, cô định hỏi ...
Cánh cửa mở , Hoắc Minh   cửa, vẻ mặt    cảm xúc,   chẳng  bao nhiêu quần áo.
Phía  trần trụi, phần   chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Từng giọt nước  ngọn tóc từ từ nhỏ xuống, trượt dọc theo những đường cong góc cạnh  khuôn mặt ,  lăn tiếp xuống  chiếc khăn tắm...  đó  bốc  bởi nhiệt độ nóng bỏng nơi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-724-co-o-mot-tieng.html.]
Cổ họng trắng nõn của Ôn Noãn khẽ giật giật.
Hoắc Minh lấy khăn mặt lau tóc, thản nhiên hỏi: "Không  em  bữa tiệc ,  giờ còn  chuẩn ?
Tuy  , nhưng  vẫn tránh , nhường đường cho cô .
Ôn Noãn tựa   cửa. Hoắc Minh cầm hộp thuốc ở cuối giường lên, lấy một điếu  châm lên. Sương khói mập mờ,  lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì ?”
Ôn Noãn do dự mãi, cuối cùng cũng nhẹ giọng hỏi: "Anh  nhớ  đúng ?”
Hoắc Minh siết c.h.ặ.t đ.ầ.u thuốc, rít một  thật sâu  ừ một tiếng: "Nhớ  một ít."
Trái tim Ôn Noãn phập phồng liên hồi. Anh ,  nhớ  một ít...
Cô  hỏi  nhớ  cái gì, nhưng lời đến bên miệng   thể  , cô cảm giác như gần như xa, như thể  đang theo đuổi cô,  như thể chỉ xem cô là vợ cũ.
Anh thật  cách nắm giữ trái tim  khác.
Cô   lời nào, Hoắc Minh cũng  tiếp lời,  chỉ  cô  từ từ hút xong điếu thuốc.
Cuối cùng  đến  mặt cô, nhỏ giọng : "Chúng  cứ từ từ nhé!” Đôi môi cô run rẩy.