"Ôn Noãn,   càng lớn tuổi càng   lời  hả?" Ôn Noãn kinh ngạc... Bọn bắt cóc?
Đó  là chuyện của nhiều năm  , lúc  bọn họ mới quen    lâu.
Anh... nhớ  ?
Vẻ mặt cô trông ốm yếu tái nhợt, cánh môi run run  , khó khăn lắm mới thốt   hai chữ: "Minh?"
Cô     bản   sốt đến choáng váng luôn  . Nếu ,  cô  thể  cảm giác   nhớ   chuyện?
Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mặt cô, cúi đầu : "Anh đây!" Ôn Noãn nhắm mắt .
Cô , hai giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, nhưng   phát  bất cứ âm thanh nào, cứ thế thầm lặng .
Cô nghĩ, nếu đây là mơ,
Thì hãy để cô mơ lâu thêm một chút...
Hoắc Minh nhét cô   trong chăn, còn bản  thì ôm cô cách một cái chăn, cằm tựa lên trán cô: "Đừng . Ôn Noãn, là  đây!"
Cánh tay thon gầy của Ôn Noãn vòng qua cổ .
Cô vẫn lẳng lặng  như cũ, giống như một cô nhóc, Hoắc Minh kìm lòng chẳng đặng, bàn tay với  chăn vuốt ve chơi đùa cơ thể mềm mại của cô, khiến cô thoải mái.
Ôn Noãn đang ốm.
Mặc dù cô  cảm giác, nhưng  mạnh lắm...
Hoắc Minh chơi một lát liền ngừng tay, kết quả cô  cầm tay , giọng  mang theo tiếng nức nở: "Minh, đừng ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-721-nhung-noi-tam-anh-binh-tinh-den-la.html.]
Anh siết chặt vòng eo thon gầy của cô, xoay  hôn. Nụ hôn , nóng bỏng mà triền miên...
Cho dù  bản  thật đê tiện, vô liêm sỉ,  cũng đành , cơ thể cô mềm mại như ,  còn chủ động với ... Quấn quít làm  như nghẹt thở, tiếp tục dùng sức động đậy bàn tay chạm   cô.
Tất cả những chuyện xảy   và  khi  về đều  thể ngất ngây đê mê như khoảnh khắc .
Cơ thể của  đàn ông và phụ nữ vương vấn triền miên... Bác sĩ  đến,  tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ bên ngoài.
Hoắc Minh chống   dậy  cô đang ở   , cô khẽ nhắm mắt... như đang ngủ!
Yết hầu Hoắc Minh run run nhảy lên nhảy xuống.
Vừa  suýt chút nữa   làm Ôn Noãn, trong khi cô còn đang ngã bệnh.
Sau khi mặc xong quần áo cho cô,  mở cửa cho bác sĩ.
Bác sĩ  quen  với Hoắc Minh, nhanh chóng kê đơn cho Ôn Noãn, còn treo một bình truyền.
Cuối cùng, ông thấy tấm ga giường hỗn loạn bừa bộn của họ, thấp giọng dặn dò: "Ba ngày tới   quan hệ. Cơ thể cô    yếu !" Da mặt dày như Hoắc Minh mà cũng  chịu nổi, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ nhanh chóng rời . Hoắc Minh đóng cửa     về giường. Ôn Noãn đang ngủ.
Cô lặng lẽ  đó, như thể việc  xong   chỉ là một cảnh ảo mộng.
 Hoắc Minh  cảm thấy  đủ.  nội tâm   bình tĩnh đến lạ.
Anh bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, cuối cùng dừng   đôi môi  khô vì sốt, thì thầm: “Ngoan quá! Lúc em  lời thế ,  luôn  nâng niu em trong lòng bàn tay."
Anh  thể xác định tình cảm bản  dành cho Ôn Noãn là gì. Muốn buông tay, nhưng   buông .
Cuối cùng, chỉ  thể dùng cách thức tầm thường như , dụ dỗ cô về  bên ...