Chó con dẻo mồm dẻo miệng,  chuyện cũng  đúng mực.
Cậu  gọi Ôn Noãn là chị,  rằng  nấy  thấy cô, còn  kịp tới bắt chuyện thì cô  rời ...
Ôn Noãn ứng phó vài câu tùy tiện, cúp điện thoại.
Cô  mới cúp điện thoại,    Hoắc Minh đè . Cơ thể tinh tế đè lên chiếc đàn dương cầm.
Dương cầm kêu vang vài tiếng tựa như tiếng than  nức nở...
Hoắc Minh cúi đầu  chăm chú   phụ nữ  đè   , giọng  trầm thấp đầy sự nguy hiểm:
“Ôn Noãn, em thích mấy thằng nhóc như  ?”
Ôn Noãn    hổ và giận dữ: “Không liên quan đến ! Hoắc Minh,  buông  !”
Anh  thả 
Anh cũng   vì     tức giận. Bọn họ  mới ly hôn   bao lâu, cô ...
Anh chẳng những  buông  mà còn dùng thon dài ngón tay nhẹ nhàng mơn mớn cơ thể cô,  đó mạnh tay cởi bỏ nút thắt  váy cô: “Tổng Giám đốc Ôn thiếu đàn ông như  ? Mấy thằng nhóc đó  thể thỏa mãn  em ư? Nếu ... Chúng  giải quyết cho  một chút, dù  chúng  cũng  làm vô  ,  nghĩ dù cho em  thích  nhưng cũng  thích  thể ... Thế nào,   ngại em xem  là kẻ  thế.”
Thậm chí  còn ác liệt ghé  bên tai cô: “Tắt đèn , em vẫn  thể ôm   gọi tên Minh! Tưởng tượng  là  ,  nghĩ em  thể nhanh chóng...”
Anh    nên như , rõ ràng   cô  từ chối, hung hăng đánh bầm lòng tự trọng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-713-thich-treu-choc-dan-ong-nhu-vay-sao.html.]
Đêm nay  thật sự  tới thăm Hoắc Tây nhưng lúc  thấy thằng nhóc  xum xoe với cô,   tức giận.
“Thích trêu chọc đàn ông như  ?”
“Lúc trêu đùa tán tỉnh  đàn ông khác nhớ  tránh xa con  nhé?” Ôn Noãn   hổ   tức giận.
Cô  dám kêu to, lỡ như Hoắc Tây tỉnh dậy,  xuống lầu sẽ thấy bọn họ...
Hoắc Minh cởi hết  bộ nút thắt. Anh hôn l.i.ế.m cằm cô,  dụ dỗ  hỏi: “Trước    hầu hạ em như thế nào? Nói cho   ,  sẽ  làm kém hơn  ...”
Tuy   như  nhưng ngón tay thon dài  thầm tiến  trong làn váy.
Cổ họng Ôn Noãn phát  từng âm thanh đứt quãng. Bên cạnh cây đàn dương cầm  một tấm gương lớn, chỉ cần nghiêng mặt sang   thể thấy cơ thể của cô vặn vẹo, cong thành một góc độ kỳ lạ   sắp xếp đùa bốn tùy ý...
Cô dùng sức giãy giụa, mặt mày trở nên tái xanh. Hoắc Minh hôn lên  cô, tiếng   khàn: “Tổng Giám đốc Ôn, em  gọi  giúp việc  là vệ sĩ trong nhà tới đây  dáng vẻ của em lúc  ?” “Có   xem dáng vẻ của em bây giờ như thế nào ?”
Ôn Noãn  hề  một chút nào! Đồ khốn ,  chiếm  thì sẽ ép buộc...
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô tới  tấm gương, để cô   thấy dáng vẻ khó xử của  lúc .
“Cũng    mà em còn dám  em    !”
“Ngoại trừ   còn  ai  thể khiến em biến thành dáng vẻ  nữa?
Hơi thở của Ôn Noãn trở nên hỗn loạn.
Cô xoay  trong lòng n.g.ự.c , cả  lộ   gương, cô ngưỡng cần cổ mảnh khảnh lên,  lạnh: “Ngại quá,  vẫn  thiếu thốn đàn ông đến mức như !”